Đơn vị đồng hành
Truy cập: 5,433,282 lượt

Thơ Kai Hoàng

"Thơ đối với tôi như một mạch thở. Mỗi ngày, tôi dành nhiều thời gian để trải nghiệm và chiêm nghiệm, bằng tất cả cảm xúc và ngôn ngữ cưu mang. Khi đó, cảm tưởng như mình đang bay trên tầng tầng ngữ nghĩa…" - đó là lời tự sự của cây bút thơ trẻ Kai Hoàng. Đọc chùm thơ và dừng lại ở cảm xúc: "Tôi rớt qua những trận mưa dính bùa ngải/ đổ ầm ào trên khuôn ngực của mùa hè..." bỗng hiện lên một Kai Hoàng trẻ trung đến già dặn. Trân trọng giới thiệu chùm thơ của cây bút sinh năm 1988. Thân mời bạn đọc, bạn viết cùng sẻ chia.

 

BUỔI CHIỀU

 

Buổi chiều như một tờ giấy bôi bẩn

những chiếc lá rơi trong sự thao túng của thời gian

tôi chối bỏ một cơn buồn vừa thắp nhóm

bằng sự - im - lặng - cầm – tù

tháng Ba vàng da và những khánh kiệt mưa trổ

chợt rùng mình trước ô ngực vừa khép chặt đường biên

 

Buổi chiều nở ra một ý niệm

tôi run rẩy nhặt lấy tiếng hót rơi của bầy dã cầm cuối

bóng tối nảy mầm

những giấc mơ quay trở lại từ sự mò mẫm kí ức

nơi đó, một trận hè, vài đám trẻ, những cánh diều và khúc đồng dao

 

Buổi chiều ngã quỵ như cái cây bị đốn hạ

trong bóng tối, tôi hát một tình khúc về những mùa buồn vắng

quá khứ di chuyển quá nhanh, những hoài niệm rơi rụng như lá

từng gương mặt chạy trên đường đua thời gian đầy vết ố

và tôi khóc nghẹn cùng những mê vọng im trôi

 

Tôi và những buổi chiều gầy khuôn ngực

nơi đêm, tôi đã ước tóc chảy thành mưa

sau cùng, tôi sẽ tự đâm chồi từ những hư hao ngày cũ.

 

 

RÀNG BUỘC

 

Em ở đó lời kinh vừa thưa vắng

một buổi chiều tôi nhuộm tóc thành mây

từ hoài niệm lèn đời đau quá vãng

những sợi mưa đã phủ kín con đường

bên núi đồi, cơn yêu nằm le lói

tôi mông lung tỉnh giấc giữa muộn phiền

em trả sóng về biển khơi ấm cát

những cuộn trào đã ập bến mùa xa

và ràng buộc, như trần gian bỏ lại

đá tảng nằm ngơ ngác một đời quên

 

TRÊN ĐỈNH MÙA HÈ

 

Tôi rớt qua những trận mưa dính bùa ngải

đổ ầm ào trên khuông ngực của mùa hè

những con cuốn chiếu đếm từng ngón chân đồng dạng

từ nơi tôi đứng, những kí ức mọc nhanh như nấm

 

Thời gian lao nhanh như cơn lốc

tôi thấy em trong buổi chiều ngực áo chảy dài

cùng giấc mơ bặt âm và đôi vai trễ muộn

trên đỉnh mùa hè

tôi đào bới một chân dung em khuất dạng

 

Những bóng râm của hàng cây vừa héo

bầy chim nhoi nhói tìm lại một đường bay

sâu mắt em là bài thơ hấp hối

sâu mắt tôi là lối phố ngõ dài

những ánh nhìn rách dấu ban mai

 

Tôi ngụp lặn trong những lập ảnh mùa hè

mùi nắng cháy và những giấc người đông đặc

em ước lệ một hoài niệm đã ố

đổ âm vang như thác lũ thượng nguồn

tôi tìm lại màu phấn son năm cũ

và ngập ngụa trong những dấu tích buồn.

KAI HOÀNG

Top