Bao lâu rồi cứ vào những ngày năm cùng tháng tận trên đất khách quê người, những đứa con xa xứ lại quay quắt nhớ về quê mẹ, nhớ về một thuở “sen ngó đào tơ” tập tành đóng vai người nội trợ với những công việc nữ công gia chánh để trổ tài khéo tay hay làm với họ hàng gia tộc trong những ngày tết đến xuân về…
Bóc tờ lịch cuối năm lòng tự nhủ: Thế là thời gian lại bắt đầu một chu kỳ mới! Nhưng thời gian là gì nhỉ: Một cuộn chỉ vô hình, đời này qua đời khác thao mãi không ngừng, khúc lành lặn trơn tru, đoạn rối bòng bong không sao tháo gỡ, cuối cùng, nào ai đã nắm được cái lõi chỉ kia để biết cuộc sống thật sự là gì mà con người say mê làm vậy!
Giỗ ngoại bao giờ cũng là dịp để tôi la cà lâu trong bếp. Người làm, người nấu, chật nhà, việc đến tay tôi cùng lắm cũng chỉ “xách dì chai mắm”, “lấy chị cái muỗng”. Người ra người vô, đôi lúc còn thấy mình chàng ràng vướng chỗ. Nhưng vẫn cứ thích lê la. Lắm khi còn lót cả dép chóc ngóc ngồi chờ.
Tôi chẳng vay gì Đà Lạt. Đà Lạt cũng chẳng nợ gì tôi. Chẳng có cái mất nào sắp phải đối mặt, cũng chẳng có cái được nào đang ngóng chờ. Không cố nhân, chẳng tân nhân. Những chỗ đáng đi thì đều đã tới. Đà Lạt có còn xa lạ gì đâu.
Mùi hương con gái như khói thuốc
thở mới một lần đã tương tư…
Cũng chỉ là thơ, đẹp và lãng đãng không hồi kết.
Lúc rày mưa dữ quá, mưa nhâm nhi, rả rích cả tuần, đứa cháu nhỏ lật lịch, kêu lên, “Ui chao, tháng 7, hèn chi mưa liền tù tì, chắc là ông Ngưu Lang với Chức Nữ đang gặp nhau, dì Út ha?”. Nhỏ cháu lập luận ngây ngô, làm nó mắc cười, bởi nếu có Ngưu - Chức thật, thì lúc gặp lại họ cũng chẳng khóc lóc gì đâu.