Đơn vị đồng hành
Truy cập: 5,485,960 lượt

Hiệp phụ - Nguyễn Minh Ngọc

A, sướng quá, anh “đầu trọc” nhà mình lên rồi. Hoan hô anh trọc. Sút đi! Sút! Vào rồi…không vào. Đến tận cầu môn rồi lại còn để hỏng ăn, rõ chán mớ đời! Hà ngồi bệt xuống giữa sàn nhà, mắt chị dán lên chiếc màn hình ti vi 21 inh theo dõi đài phát lại trận tứ kết giữa đội Pháp với đội Hy Lạp. Chị nẩy người ngọ nguậy rồi khoa chân múa tay hệt như người lên đồng.

 

Đang nằm lim dim trên chiếc ghế phô-tơi, anh Tính bật dậy, hai con mắt đỏ ngầu gườm gườm nhìn vợ. “Có im đi không nào, ngay đến cả tên cầu thủ cũng mù tịt, vậy mà cũng đòi ti toe bình với chả… loạn. Lúc nào cũng anh trọc, anh trọc. Sốt ruột!”

 

Người đàn bà cười ngặt nghẽo. “Ơ hay, tôi sướng anh đầu trọc thì kệ tôi, bận gì đến nhà kia chứ?”. Con người ta kể cũng lạ, một khi lòng tự ái bị tổn thương thì họ có thể làm tất cả, sẵn sàng chuyển từ thái cực này sang thái cực kia ngay tắp lự. Hà từ chỗ không biết trái bóng tròn hay méo, vì giận đức ông chồng nên chị bỗng nảy ra ý định muốn thử coi trái bóng có ma lực như thế nào mà lại có sức cuốn hút cánh đàn ông mê mẩn và ghiền đến vậy. Những hơn hai chục con người huỳnh huỵch tranh nhau mỗi trái bóng da khô không khốc, báu gì. Đúng là đồ của nợ ở đâu không biết. Nhưng chỉ mới dõi theo được vài trận cầu “toé lửa” chị đã vỡ ra được nhiều điều. Cầm hèn chi. Sự phô diễn cái đẹp dũng mãnh và khoẻ khoắn đến nhường ấy thử hỏi trên đời này có thứ trò chơi gì sánh kịp?

 

Suốt gần cả tháng nay, từ hôm khai mạc Ơ rô, Tính hầu như chả biết gì đến trời đất này nữa. Tâm trí anh bị hút cả vào trái bóng tròn, vợ dặn gì cũng quên tuốt tuột, riêng lịch thi đấu từng trận thằng nào đá với thằng nào thì nhớ vanh vách. Là một fan cuồng nhiệt của đội bóng xứ sở sương mù, Tính nẫu hết cả ruột gan khi đội tuyển Anh bất ngờ bị loại trong trận đấu thót tim với đội Bồ Đào Nha. Tính một mực đổ riệt cho Ban tổ chức thiên vị đội chủ nhà nên đã cố tình bố trí để ông trọng tài người Thuỵ Sĩ điều khiển trận đấu. Đội Anh vừa hạ gục đội Thuỵ Sĩ ở vòng bảng thì thử hỏi làm sao ông trọng tài này công minh cho được? Thù bỏ mẹ ấy chứ lị. Rõ ràng là người ta có ý đồ loại bỏ đội tuyển Anh sớm để gạt bỏ hết những chướng ngại giúp cho đội chủ nhà thẳng tiến đến chiếc cúp danh giá. Tính sôi lên sùng sục. Nhất định kỳ này phải làm đơn kiện lên FIFA mới được, nếu cứ để tình trạng này kéo dài thì rồi mấy ông “vua sân cỏ” sẽ giết chết bóng đá đỉnh cao chớ còn gì. Bực lên, Tính cáu gắt um sùm cả với vợ con. Ngồi đâu cũng chép miệng, thở dài. Biết là chồng mình vô lý đùng đùng nhưng Hà vẫn ráng nhịn. Cơm sôi nhỏ lửa, một đời không khê. Các cụ dạy cấm có sai bao giờ.

 

Đi làm thì chớ, hễ thò mặt về đến nhà là Tính lại chúi mũi vào mấy tờ báo thể thao, hết đọc ngấu đọc nghiến lại tụ tập mấy ông hàng xóm ngồi uống nước chè bình luận rồi cãi nhau như mổ bò. Ông nào cũng lý sự một cây, chả ai chịu kém cạnh ai. Tốn nước, rác nhà. Chịu hết nổi với các bố. Quanh đi quẩn lại, Hà thấy rốt cuộc cánh chị em phụ nữ là người thua thiệt nhất. Đều đặn cứ hai năm một lần, hết Uôn cup lại đến Ơ rô. Thời đại công nghệ thông tin sướng đến thế là cùng. Mọi việc diễn ra ở tít mù bên tận xứ trời tây mà quân ta cứ ung dung ngồi nhà tận hưởng, thưởng thức. Thế mới thú chứ lị. Cứ đến mùa trái bóng lăn là cánh đàn ông lại mê mẩn hệt như bị con giời nào bỏ bùa mê thuốc lú. Quên tuốt tuồn tuột. Lắm vị dường như quên béng hết cả mọi chức phận trên đời này. Ăn bóng đá, ngủ bóng đá, thế có bực không cơ chứ? Thiên hạ xưa nay nhất vợ nhì giời, đằng này với mấy cái lão dở hơi này thì vợ là… cái đinh! Rõ là… dơ dáng dại hình.

 

Mùa Ơ rô năm nay đến vào giữa những ngày hè nắng nóng kinh người. Mọi vật tưởng chừng khô nỏ, cong tớn cả lên, chỉ cần xoè một que diêm là bùng lên thành đám cháy. Trước ngày khai cuộc gần một tuần lễ, Tính đã kịp hoàn tất công tác chuẩn bị. Sợ bu cháu cằn nhằn, Tính bí mật “đánh” theo kiểu họ hàng nhà kiến, nghĩa là mỗi ngày tha một ít. Anh khuân về đủ thứ, nào mì tôm, cà phê, rồi đường sữa, thuốc lá… cứ như thể đang chuẩn bị cho một “chiến dịch” không bằng. Lão giấu kỹ lắm, nhưng rồi Hà cũng vẫn cứ phát hiện ra. Chị xốn cả mắt nhưng đành làm thinh chả dám có ý kiến gì, ho he có khi lại sinh chuyện. Thêm mệt. Đã thiệt đơn lại còn thiệt kép, thôi chả dại.

 

Người đâu mà lạ, sân nhà thì bỏ lửng bỏ lơ không chịu đá lại cứ đi lo chuyện đẩu đâu, rồi hò rồi hét cứ như thằng trẻ con to đầu. Tối nào cũng vậy, cứ hết chương trình thời sự trên ti vi là đức lang quân đã vội vàng lôi ngay chiếc giường xếp trải ra chình ình ở ngay góc phòng khách. Rồi mền, rồi gối, rồi quạt và lỉnh kỉnh dây phôn, tai nghe… thôi thì đủ cả. Nhiều bữa Tính còn ngự lên “chuồng” trước cả gà. Động tác đầu tiên là vớ chiếc đồng hồ báo thức vặn kim hẹn 1 giờ 30 phút, trừ hao 15 phút để chuẩn bị là vừa. Con cái đứa nào xớ rớ là Tính nạt cho xanh mắt. Mười đêm như một chục, thoạt đầu Tính còn dè giữ, về sau hứng chí lên là cứ vỗ đùi phành phạch như chỗ không người vậy. Đêm nào cũng lục sục, hết đun nước chế mì tôm lại pha cà phê. Tiếng động cựa khiến cho Hà nhiều đêm mất ngủ.

 

Trong nhà có hai chiếc ti vi, Tính độc chiếm ôm riêng một cái. Ba mẹ con Hà muốn xem chương trình gì đành phải lui cả xuống phòng ăn. Vừa đặt lưng xuống nằm còng queo như con tôm luộc là Tính ngáy như sấm rền. Vậy mà quái lạ, hễ cứ chạm vào người lập tức “ông thần” tỉnh ngay như sáo. Lắm hôm bực quá, Hà định lén khoá luôn chuông báo thức nhưng mới vừa luồn tay chạm vào chiếc đồng hồ là “lão” đã bật dậy, trợn mắt. “Á à, giỏi quá anh em ạ. Lại định triệt không cho nhau xem chăng?”

 

Bị phát hiện, Hà điếng hồn. Chị bèn thay đổi chiến thuật. Ban ngày lựa lúc Tính vui vẻ, chị khuyên chồng ráng giữ gìn sức khoẻ, kẻo tàn mùa bóng mà người quỵ luôn thì hỏng hết mọi sự. Về hưu từng phần là chết gái này. Tỉ tê to nhỏ xem chừng không mấy hiệu quả, Hà quyết định cùng thức để xem và chia sẻ với chồng. Nhưng mới được một hai trận chị đã thấy oải, chịu hết xiết, đành phải chào thua. Kể ra thì nỗi đam mê nào cũng có cái giá của nó cả, xét cho cùng thì cũng chả sung sướng gì đâu. Chợt Hà nghĩ ra một kế, chị cứ tủm ta tủm tỉm một mình.

 

Chiều thứ bảy. Hà bảo con hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, cả nhà mình ăn tươi một bữa, vừa là để bồi dưỡng cho bố chúng mày có sức khoẻ mà “chiến đấu”, mà theo đuổi cho trọn kỳ Ơ rô không thì buồn.

 

Nói là làm. Hà ra chợ xách về một con gà mái tơ béo mượt và lẳng lặng bắc nước làm thịt. Tính về muộn, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Người đàn ông reo lên ngay từ đầu ngõ giống như con trẻ vừa được quà. Tưởng gì, hoá ra “ông thần”mới biết mình vừa trúng thưởng một chiếc điện thoại di động hiệu Nokia đời mới. Có lộc phải khao cả nhà mới được. Tính hớn hở tuyên bố. Cô con gái đỡ lời thế thì còn gì bằng, mẹ chủ trì còn bố chủ chi. Tính xăng xái ra quán khuân chục lon bia về. Hà chặt đôi con gà, nửa luộc, nửa còn lại nấu cháo. Mùi thịt gà béo ngậy thơm ngây ngất khiến cho mấy bố con nhà Tính thi nhau hít hà và nuốt nước miếng. “Tuyệt cú mèo. Mẹ là số một!” Cậu con trai nắm bàn tay đưa ngón cái lên trời và tiến đến trước mặt mẹ. Quá đúng! Tính vội tiếp lời. Đang hí húi thái lá chanh, thấy mình được bốc lên mây Hà thấy nở từng khúc ruột. “Hôm nay, mẹ là hoa hậu bếp núc”. Chị từ từ ngẩng lên cố giấu vẻ sung sướng, thủng thẳng. “Thôi đi, bố con nhà ông chỉ được cái khéo nịnh. Không khiến. Hổng dám đâu! Tôi chỉ cầu mong làm sao cái thân này cũng được như trái bóng thôi cũng đã quý lắm rồi.

 

Nồi cháo bốc hơi nghi ngút đặt ngay giữa nhà. Đĩa thịt gà xé phay nhóng nhánh mỡ có rắc lá chanh thái chỉ, bên cạnh là đĩa muối tiêu. Mới nhìn đã thấy ngon nhức mắt. Cả nhà hoan hỉ vào cuộc. Bia vào, lời ra. Nói gì rồi cũng quay về bóng đá. Đêm nay Thuỵ Điển gặp Hà Lan, mẹ bắt đội nào? Tất nhiên là “cơn lốc màu da cam” rồi. Vậy thì bố sẽ bắt thằng Thuỵ Điển. Ai thua sẽ phải đãi cả nhà một chầu ra trò. Nhất trí. Nào ngoắc tay một cái để ghi nhớ.

 

Cơm nước xong, thấy chồng đang chuẩn bị “lót ổ”, Hà liền nhẹ nhàng ngăn lại. Bố nó lên giường mà nghỉ cho nó thẳng thớm cái lưng một chút, có tí men ngà ngà nằm đây trống trải nhỡ gió máy thì khốn. Nhà cứ ngủ trước đi, yên văn chí, đến giờ G em sẽ gọi. Tính hơi lưỡng lự, cảnh giác, nhưng rồi cũng miễn cưỡng nghe theo lời khuyên của vợ. Một chiếc gối ôm to bự được dựng lên giống như một chiến luỹ êm ái ngõ hầu phân chia ranh giới giữa hai người. Thấy vậy, Hà đã cười thầm trong bụng. Ông chồng mê muội bóng đá của tôi ơi, đúng là “to đầu nhưng dạy mãi mà chẳng khôn”.

 

Hà dọn dẹp xong cửa nhà thì đã muộn. Hai đứa con đi ngủ sơm để mai sáng chủ nhật còn đi tắm biển. Tính ngáy rung cả giường. Hà với tay khoá chuông đồng hồ. “Này thì cho mày câm như hến!”. Chị khẽ khàng gỡ nhẹ chiếc gối ôm trong tay chồng. Tính cựa quậy rồi ú ớ nói mê. “Sút đi! Chậm quá vậy? Sút! Vào rồi, chết chưa hả con? Chủ quan cho lắm vào”. Hà vừa đặt lưng xuống giường liền lãnh ngay một cú đá của chồng. Nghe tiếng xuýt xoa nhăn nhó của vợ, Tính thức giấc. Anh vội lấy dầu xức chỗ đau cho vợ và luôn miệng dỗ dành. “Chết, bậy quá, cho anh xin lỗi. Thôi nào, để anh sửa sai vậy…”. Đầu giường chiếc kim đồng hồ chậm rãi điểm từng nhịp, tích tắc… tích tắc, đều đặn. Và trên tường, tiếng con thạch sùng chắt lưỡi lịm dần vào đêm.

 

Sáng bạch tự bao giờ Tính mới giật mình mở mắt choàng dậy. “Chết tôi rồi! Thật chả ra làm sao cả. Chẳng có cái dại nào giống cái dại nào!”. Hà đang cầm chổi quét sân và trò chuyện với ai đó, vẻ mặt người đàn bà tươi hơn hớn. Tính nhào ra mở vòi vục nước khoả lên mặt rồi nhóng qua bờ tường hỏi ông bạn hàng xóm tỷ số trận tứ kết. Thằng Hà Lan thắng hả? Ối giời đất ơi, thế này tức thị là cái thằng tôi thua một cách triệt để. Thua toàn diện r…ồ…i!

 

Ông bạn hàng xóm hấp háy, cười khành khạch. “Lại trót dại chứ gì? Đá hiệp phụ là trần văn toi rồi. Tính nhìn vẻ mặt đắc thắng của vợ. Hỏng! Trận chung kết đến đít rồi. Không cẩn thận, cả nể mà dính hiệp phụ lần nữa thì hư hết bánh kẹo.

 

Phen này phải cảnh giác mới được. Cảnh giác cao độ! Thề có ông xanh chứng giám!

NGUYỄN MINH NGỌC

Top