Nhà thơ Quang Chuyền tên thật Trần Quang Chuyền, còn có các bút danh khác là Việt Nguyên, Quang Thanh; Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Như tất cả những nhà thơ quân đội, chú có nhiều thơ về chiến tranh. Trong thơ Quang Chiều ít thấy ồn ào tiếng súng đạn, nhưng không vì thế người đọc không khó gì để thấy những tàn khốc, mất mát, thương đau của chiến tranh…
TRỞ LẠI CÁNH RỪNG
Tôi trở lại cánh rừng thuở trước
Ký ức một thời chìm lấp sau cây
Dưới lớp lá...
Nơi nào in chân bước
Ngã ba nào...
Tôi với bạn chia tay...?
Đâu khoảng suối kỳ lưng nhau tắm táp
Đâu chạc ba cây mắc võng, treo nồi
Đâu bãi khách trăng soi tìm mái lán
Đâu con đường ba lô cõng mưa rơi?
Và đâu nữa đêm đất rừng chảy máu
Bom phạt, cây tan, dép mũ lạc người...
Cả bia mộ cũng lạc tên tuổi bạn
Chỉ đất còn lưu giữ dáng người thôi...!
Rừng ơi... Bạn ơi...
Tha lỗi cho tôi
Chẳng kịp nhớ nơi bạn từng nằm lại
Cây thay lá để cho màu xanh mãi
Ta mất nhau rồi
Còn lại rừng thôi...
Ngược đường về
Ký ức xa xôi
Thấy thấp thoáng dáng người
Trong mây trắng
Nghe đâu đó ai cười bên sông vắng
Ngã ba nào...
Tôi với bạn chia tay...?
KHOẢNG CUỐI MÙA THU
Tôi-khoảng cuối mùa thu
Một chút vàng của nắng
Một trăng vàng bình lặng
Lá rơi vàng nghĩ suy
Ngày thu vội vàng đi
Sau chiều vàng khuất lấp
Đêm lạnh se mặt đất
Gió thu vàng mênh mông
Phía trước là mùa đông
Con đường xao xác lá
Phía sau kia mùa hạ
Lấp chìm vào cơn mưa
Ở khoảng giữa mùa thu
Đất đai không còn trẻ
Gió thổi không còn khỏe
Sắc trời thường ưu tư
Ở khoảng cuối mùa thu
Ước mơ vàng trái bưởi
Hoa cúc vàng gió thổi
Nỗi buồn vàng sau, xưa
Tôi-khoảng cuối mùa thu
Một chút vàng của nắng
Tôi-khoảng cuối mùa thu
Một khoảng đời thầm lặng.
TRƯỚC MỘ CHA
(Kính nhớ cha)
Con về đứng trước mộ cha
Hẳn người chẳng thể nhận ra con mình
Xa cha từ độ tuổi xanh
Giờ về tóc bạc nhuốm quanh mái đầu
Khói nhang lãng đãng cây cầu
Cha, con hai ngả-Hai đầu âm dương
Sương bay mờ mịt con đường
Biết làm sao thấy tỏ tường hình cha?
Gió ơi đừng thổi nữa mà
Buốt đau lòng đất, xót xa chiều gầy
Con đi từ bấy đến nay
Qua bao bến lở, sông đầy, cha ơi
Đêm Trường Sơn ngắm sao trời
Nhớ cha con thấy sao rơi mắt mình
Bạn con chết chả nguyên hình
Thơ đau không viết, không đành, cha ơi!
Đời người thấp thoáng chút thôi
Sáng vừa lóe nắng, chiều rơi trắng đầu
Đem buồn giấu xuống sông sâu
Đem vui con bắc cây cầu vào mây
Bây giờ con mới tới đây
Nổi trôi bao tháng, bao ngày con xa
Bây giờ đứng trước mộ cha
Người ơi! Người có nhận ra con mình?...
QUANG CHUYỀN