Đơn vị đồng hành
Truy cập: 5,490,124 lượt

Nửa đêm về sáng, trời chuyển mình bức bối, chị thức giấc vì cảm thấy ngực mình căng tức, rạo rực đến khó thở. Sợ con giật mình, chị rón rén bước ra mở cửa sổ. Đêm cao nguyên vật vã.

 

Thực lòng tôi muốn giấu nhẹm chuyện này. Bởi khi nghe chắc gì có người tin. Họ cho tôi phịa rồi nhún vai: “Hơn một trăm người đoạt giải Nobel văn chương, thử hỏi có ai lận trong túi cái Thẻ nhà văn”. Rồi họ ngạc nhiên mà hỏi: “Cái Thẻ nhà văn đó thì được cái lộc thực gì?”

Giờ này ôm con mà ngủ thì không tốt hơn à? Thằng Khấu vừa giúp Mắn căng tấm bạt rách thủng lỗ chỗ che lên đống củi, vừa liếc qua vùng cổ áo kín bưng của Mắn. Mưa mỗi lúc một lớn. Những cơn mưa hiếm hoi vào mùa đông. Khi đã ngồi thu lu trong góc lán, xổ tóc ra mải miết lau, Mắn mới trả lời. Ôm con ngủ thì không có tiền. 

 

Võ Chí Nhất là một nhà văn trẻ tuổi nhất Hội Nhà văn TP.HCM. Cây bút văn xuôi này cũng vừa đoạt Tặng thưởng Văn học năm 2022 với tập truyện ngắn "Muội tro".

 

Sâm gọi cho tôi bảo đến ăn tân gia. Tôi thoáng ngạc nhiên bởi căn biệt thự khủng vợ chồng gã đã tân gia rồi giờ còn tân gì nữa, định hỏi lại thì gã đã cúp máy. Tôi gọi cho Cầm, vợ Sâm. “Lão nhà tớ vừa tậu được ngôi nhà rường nên hoan hỉ lắm, ông không đến không xong với lão đâu!” - Cầm bảo tôi.

1. Năm hai mươi tuổi, tôi về làm dâu nhà má. Lúc đó má 40 tuổi. Nhà chồng tôi bé tí, đầu thừa đuôi thẹo. Tôi lấy ổng vì sự mai mối của người chị cùng chỗ làm. Lúc ổng đến nhà chơi, tôi còn đi chơi với bồ chưa về. Thế mà tôi quyết lấy ổng chỉ vì nhà ổng con một. Hơn nữa, mẹ tôi nói con gái lớn rồi, để lâu không lấy chồng dễ sinh hư. Một mẹ một con, bố ổng chết hồi nào không biết. Nhưng cái nhà một mẹ một con nhìn rất chán. Chật chội, như cái áo rách vá mãi vẫn thủng.

 

Top