Tham dự Hội nghị Những người viết văn trẻ TP.HCM lần IV vừa qua, trong tôi hiện lên nhiều cung bậc cảm xúc... Tôi gọi đây là chuyến đi thanh xuân - gần với cái tên mà ban nhà văn trẻ đặt cho tuyển tập thơ văn của chúng tôi. Đó là một chuyến đi của những người trẻ. Rất vui, và ấn tượng.
Lê Hòa
Ai cũng đầy tự tin và hừng hực sức sống, dạt dào mơn mởn sức xuân. Những phát biểu của các bạn đồng trang lứa trong hội nghị đã để lại ấn tượng tốt trong tôi.
Thích nhất bài phát biểu của Minh Khuê - bạn có cái nhìn công bằng và độ lượng về văn chương. Nghệ thuật, nhất là văn học cần những người có cái nhìn như bạn. Là một người từng xa Việt Nam và từng trải nghiệm với những nền văn hóa khác, tôi đồng cảm với Kỳ Nam - cô gái đang du học tại Mỹ và trăn trở với vấn đề văn hóa Việt trong mắt bạn bè quốc tế...
Chuyến đi cho tôi gặp những anh, chị đầy sức sáng tạo và mạnh mẽ trong cả văn chương lẫn cuộc sống: Chị Minh Đan - người mà anh Thụy vẫn hay gọi là "má mì" của Ban nhà văn trẻ! Tôi ấn tượng chị ngay từ câu nói đầu tiên trong lần gặp chị, đại loại: Ghét nhất những người than nghèo kể khổ, cho rằng thơ văn là phải nghèo khổ... Thật vậy, tôi rất đồng ý với chị: Thơ văn là cuộc đời, là nhân sinh. Trước văn chương không nên mang chuyện cơm áo vào.
Theo tôi, làm gì cũng được: miễn là làm thơ, viết văn. Tôi đều quý cả!
Tôi đang kỳ vọng những hình ảnh hào sảng và mới mẻ, sang trọng của lớp nhà văn, nhà thơ trong mắt công chúng. Bởi giai thoại về cái nghèo đói và sự nhếch nhác của các nhà văn, nhà thơ ở xứ ta đã hơi nhiều và đang làm cho công chúng dường như luôn trề môi, chạy dài mỗi lần nhắc đến...
"Trên đôi cánh thanh xuân" - là một cuốn sách tuyệt đẹp, theo cả nghĩa đen và cả nghĩa bóng, thích nhất "Dưới những hàng cây bi phẫn" của Sơn. Đầy chất hiện sinh, đầy hơi thở cuộc sống. Vẫn nhớ bạn có một câu nói vô cùng thanh xuân rằng: "Đã làm thơ được thì không có việc gì là không làm được nhé!"
Tôi cho rằng: Tuổi trẻ phải như thế! Ung dung, tự tại, tự do và tràn đầy năng lượng...
LÊ HÒA