Sài gòn bắt đầu mê hoặc tôi là từ tà áo dài thiếu nữ. Một con nhỏ nhà quê bé xíu, mang trong lòng khát khao miền đất lạ, nhìn thấy cái gì cũng lấp lánh diệu kỳ. Tôi chạm vào Sài Gòn bằng nỗi niềm khấp khởi đó.
Con yêu của Mẹ!
Mẹ viết cho con những dòng này khi cơn bão số 5 Matmo đang ào về miền Trung quê ta.
Với 1 kg cua giá 450.000 đồng, thì với 6 lạng cua mua được, tôi đã mất toi 4 lạng cho sợi dây rồi. Ko biết nói cùng ai, ko biết kiện cáo ai, bởi cái số tiền bị mất đi vô lý vì sợi dây cột cua bằng vải thấm nước nặng trịch kia đã được xã hội mặc định, chấp nhận. Cả xã hội biết sợi dây cua là sự gian lận nhưng thản nhiên chấp nhận.
Quay lại câu chuyện của GS Hồ Ngọc Đại. Trên mạng xã hội đang nổi lên hai luồng ý kiến, một phía ủng hộ, một bên phản đối. Rất nhiều bài phản biện đã được đăng đàn, nhiều góp ý khen, chê mang tính học thuật cũng có mà chửi rủa miệt thị cũng nhiều. Vẫn như thường lệ, tôi giữ sự điềm tĩnh cần thiết nhất để tìm hiểu, đánh giá, nhìn nhận ưu khuyết một cách thận trọng. Bởi với tôi, khi ném một viên đá đi cũng cần có trách nhiệm và đó là cách hành xử văn minh.
Thần tượng của tôi - Lincoln từng nói một câu: “Một người đến tuổi 40 thì phải tự chịu trách nhiệm cho tướng mạo của mình”.