Lỡ tay đánh rớt chiếc bình
hóa ra xúc cảm lặng thinh lâu rồi
mới hay ngày nở qua môi
biết đêm mai có mở lời nữa không?
Đôi khi cố nén trong lòng
bỏ qua giây phút ngỡ không ra gì
nhặt nhạnh vụn vặt quẳng đi
bỗng dưng cây đẹp như khi đâm chồi.