Trong khu vườn của cha mẹ tôi ở vùng quê nhỏ, có một gốc me đã đứng đó hơn tám mươi năm, lặng lẽ như một chứng nhân của bao đời người. Cây me không chỉ là một phần của cảnh quan, mà là một phần linh hồn của ngôi nhà, của tuổi thơ, của những ký ức mà dù thời gian có mài mòn đến đâu, tôi vẫn nghe như hương lá me thoảng trong giấc ngủ.
Thời gian rồi sẽ phủ rêu lên những gốc xoài cũ, sẽ làm nhạt dần vết sẹo nơi đất bị xẻ thịt. Nhưng tôi tin, sáu cây xoài ấy vẫn còn sống trong sâu thẳm trái tim tôi, gia đình tôi và trong từng thớ đất của khu vườn, như chưa từng có cơn bão số 13 nghiệt ngã quét qua.
Nàng thuộc tuýp phụ nữ nửa truyền thống, nửa hiện đại, nhưng luôn rạch ròi: truyền thống tuỳ việc, hiện đại tuỳ chuyện.
Sài gòn bắt đầu mê hoặc tôi là từ tà áo dài thiếu nữ. Một con nhỏ nhà quê bé xíu, mang trong lòng khát khao miền đất lạ, nhìn thấy cái gì cũng lấp lánh diệu kỳ. Tôi chạm vào Sài Gòn bằng nỗi niềm khấp khởi đó.