Em ra lệnh cho cánh cửa đóng vào
cánh cửa quen mùi anh mở ra
thức đợi
chẳng đếm được số lần tiếng kêu
như mời gọi
Anh hỏi em: sao lại yêu hoa khế?
Sắc tím buồn như đôi lứa chia ly
Có nỗi nhớ rót đầy sân hè vắng
Hoa rụng vào tim, tím biếc tình si
Nhuộm hồng môi em là hơi thở anh
nhuộm tím môi em cũng là hơi thở anh
có loại dung dịch nào tẩy sạch bờ môi
mà vị sô-cô-la đã thơm từng sợi nhớ?
có men cay nào tiệt trùng từng lời vụn vỡ?
Thế giới không tồn tại sẵn những con đường
yêu thương trên đường lạ có gì là tội lỗi (?)
hơn một lần thầm nhủ lòng mình:
“đừng làm người yếu đuối trong mắt kẻ lạ quen”
Khi cảm xúc nhượng bộ
lý trí vứt mạnh tình nhân vào sọt rác
chẳng cần tìm lý do cho điều phải mất
Có những lời yêu nên vứt vào sọt rác
bởi đằng sau viên kẹo ngọt tẩm đầy hoá chất
là lời dối trá được ngụy trang thật đến sững sờ