Gió ủ men trên đồi khát
nắng nhắc mãi bao lần
giọt sương neo cành lá phơi thân
sợi tình mong manh lắm!
Em không thể xóa đi giọng nói của mình
dẫu khó nghe đến ngàn lần dậy sóng
bao hờn giận trút đầy, biết làm sao buộc kín
nếu không có ngày anh hôn em
“Có anh rồi, sao em chưa hạnh phúc?
suốt ngày đêm thao thức viết thơ buồn
có lẽ nào chưa đủ trái yêu thương
em cố giấu lòng mình vào khe suối?”
Buồn ơi!
buồn thế đủ rồi
chén tình đâu thể nhắp hoài đến mai...