Đang lặng gió
anh tới!
bão cấp mười hai làm thuyền em chới với
tròng trành giữa trùng khơi...
Anh đặt môi hôn lên mắt gió
tiếng thở căng mùi da non
em lên ngai từ mũi tên
bầu sữa thơm ngày thai nghén...
Triệu triệu lần khao khát đến bên anh
như nàng Kiều trong đêm khuya vượt rào thưa tìm Trọng
giữa mùa trăng, em muốn cúc áo này nới lỏng
ngọn gió lùa vào thơm mát thịt da...
Gió tự hào: ai bão táp hơn ta?
những ngôi nhà ấm êm phút chốc thành mảnh vụn
em nói: tình yêu của anh
bão táp hơn ngàn lần gió đấy!
Cuộc tình chóng vánh
người đàn ông mang mặt nạ
mây mưa mông lung
nỗi nhớ neo người lỡ bước...
Chia làm sao được nỗi buồn em có
khi anh đứng ngoài thềm hoa nghĩ chuyện hoang đường
giữa cuộc người trao đổi bán buôn
niềm vui nhỏ dễ gì ai thanh lý...