Loài rau vô tâm
rỗng ruột
cọng ngắn dài đất trống
rau quê nhà
vô tư nếp nghĩ bình yên
Anh ví em là rừng sâu núi thẳm
em cợt đùa anh biển mặn
trong giông dữ, biết ai còn ai mất?
Tan bờ rồi
sóng không buồn vỗ
muối không buồn mặn
em buồn gói tên anh vào ngọn trắng
dưới lòng sâu nụ hôn
cát...
Tokyo
trả lại ta hơi thở
chàng trai bị mi cám dỗ
trả mắt và môi
cháy lửa những triền sông...