Anh ví em là rừng sâu núi thẳm
em cợt đùa anh biển mặn
trong giông dữ, biết ai còn ai mất?
Lửa cháy lòng sao tê buốt thế gian
bỗng một hôm rừng xát muối bẽ bàng
thì ơi hỡi, biển ngậm gừng rên rỉ
Mặt trời thôi mọc
sự thật ngỡ ngàng
Rừng không như thú ngày đêm ào ạt
máu loang sự sống hồi sinh
rỉ xuống gốc tàn tro của biển
Một góc trời, biển cuồng phong mở tiếng
thân xác tàn rời mảnh xương dị dạng
Co mình nhập nhoạng
biển mênh mông và khắc khoải
trên môi mắt người con gái
Cát bụi đã về chấp chới
bình yên có ghé qua?
Saigon, 12/2009