Em cúi mặt khi bất lực đâm chồi
cứa vào đêm
biển đang say ngủ
lần đầu tiên em hiểu mình thiếu đủ
cặn kẽ lặng câm...
Em không rõ phải nếm vị chua cay thêm mấy trăm lần
thì người ta mới ngộ
hạnh phúc đi hoang
bức tường niềm tin sụp đổ
mảnh vỡ nào im tiếng cũng cô đơn
Biển có nghe sóng vỗ bồn chồn?
lời thương nhớ nghìn trùng sâu lắng
đời phức tạp tình yêu nào bằng phẳng
lẽ thường tình, em đã hiểu, vẫn đau.
nhatrang, 2013