Như cơn gió ngang tàng
quét sạch mọi thứ đi qua
nuốt trôi lời yêu thương có cánh
em coi thường đàn ông...
Bão ngủ yên
anh tới
xanh xanh màu gió mới
vỗ giấc em sâu
sự sống bắt đầu
lời yêu cất cao một nhịp
Anh ngang tàng thúc ép “từ có anh, quên facebook thì yên”
em bồi hồi nhắm mở dòng quen: "có người đã yêu cầu mật khẩu mới"
ôi, lẽ nào? ngổn ngang chấm hỏi
facebook không còn điểm tựa của riêng em
yahoo, gmail báo động từng cơn
"có ai đó đã thay mật khẩu"
em thẩn thờ nhìn người bạn cũ
nước mắt lăn dài buốt lạnh môi thơm
Chỉ click chuột để facebook hồi sinh
em có thể lại vui như ngày đầu tiên ấy
anh có thể lại xa em như chưa từng gặp vậy
lựa chọn nào êm ả bình yên?
Nắm tay anh hết quãng đời hay ngồi vui facebook?
buồn tênh!
em đã tiếc và rồi đã khóc
chỉ là trò chơi sao cuộc vui nỡ tắt
nụ cười hiền anh cướp mất vì… ghen
"lọ lem đất võ đã bỏ cuộc”
sang, hèn
họ nói với nhau nhỏ to như thể…
gió ngang tàng cuốn đi rất nhẹ
giữ lại em chút nhớ
vô thường.
saigon, 2015