Nhân nói về “những lời có cánh” của quan, không thể không nhắc đến chuyện “Trạm thu giá” BOT mà dân chúng đang “mắt tròn, mắt dẹt”!
Hai cảnh sát Anh bấm chuông khi tôi chuẩn bị đi làm vào năm ngoái. Họ trình bày rằng có một vụ mất trộm gần nhà tôi, trong thành phố Bristol, nên cảnh sát phải đến gặp hàng xóm để thu thập thông tin.
“Tôi chỉ biết nhắm mắt nằm chờ”, anh Tiên kể với tôi về thời điểm gần cái chết. Anh Tiên là một chủ lò bánh mì. Sáng ấy, dậy sớm làm bánh mì giao cho khách, đang loay hoay với công việc thì bốn tên đi xe máy tấp vào. Chúng vung mã tấu chém tới tấp vào người, anh chỉ còn biết ôm đầu để không bị chấn thương.
Trên một chuyến tàu điện ngầm ở Singapore, tôi và một vài người bạn tình cờ nói chuyện với một người đàn ông Hà Lan. Sau cuộc làm quen và chuyện trò vui vẻ, người đàn ông này bất ngờ đưa tay bẻ lại cổ áo vest cho tôi. "Tôi đã nhìn thấy cổ áo của anh bị lật từ nãy, nhưng cứ băn khoăn không biết có nên sửa lại giúp anh hay không", ông giãi bày.
Chuyện cà phê trộn pin là lần gần nhất làm tôi sửng sốt vì cách mà người Việt có thể “ác” với nhau. Các chuyên gia hôm qua lên báo phân tích rằng, “cà phê pin” tàn phá hệ thần kinh, xương, răng, gan, thận. Nhưng tôi dám chắc, rằng không cần phải có kiến thức như chuyên gia thì những người sản xuất nó thừa biết họ đang giết khách hàng.
Dân làng nọ máu thơ. Nhà nhà người người đều mê thơ, không làm thơ gửi đăng báo trung ương thì cũng làm thơ dán lên cột đình.