Bạn tôi ly thân, dọn ra sống một mình như thời sinh viên. Tôi đến thăm anh sau hai tuần, thật khủng khiếp, chỉ trong vòng 14 ngày, anh kịp khuân về lượng đồ đạc đủ chất kín căn phòng hơn 40m2.
Không phải ngẫu nhiên mà chữ “bùn” bị buộc phải đổi sang từ khác nếu muốn đăng báo, trong câu thơ “Ôi tiếng Việt như bùn và như lụa” của Lưu Quang Vũ. Đến như bây giờ, sau mấy thập kỷ, tư duy cởi mở, vậy mà suốt mấy ngày qua dậy làn sóng phản đối Bộ Giáo dục “ra nhầm đề” (!), và kết tội người ra đề Văn chỉ vì một chữ (bùn) “phản cảm, đen tối, bôi xấu, hạ nhục tiếng Việt của cha ông”!
"Những ngày này ở Hà Nội như nóng hơn bao giờ hết. Bởi cái nắng chói chang len lỏi qua từng cánh hoa phượng cháy đỏ rực, hay vì mỗi người đang thấy trong lòng rạo rực một ngọn lửa vô hình giục giã bước chân?". Đó là những lời chia sẻ cuối cùng của Hải, một trong ba em sinh viên vừa tử nạn khi tham gia chiến dịch “Mùa hè xanh” ở Bình Liêu, Quảng Ninh.
Gia đình tôi vừa trở về từ chuyến du lịch Mỹ, vào lúc ở nhà đang nóng lên vì các vấn đề với khách du lịch Trung Quốc.
Đầu tháng này, tôi ngồi với chủ tịch Hội nghề cá một tỉnh miền Trung. Tôi hỏi ông có ăn cá không. Ông kể, cách đây mấy ngày có người đem đến cho mấy cân cá nục, nhưng không dám ăn ngay. Ông đem cho con chó trong nhà ăn trước. Thấy con chó không sao, gia đình mới ăn. Mấy người quanh bàn cố nặn ra mấy tiếng cười. Cho không gian đỡ nặng nề.
Vì sao hai phi công trên chiếc Su-30 được ngư dân cứu vớt, chứ không phải lực lượng cứu hộ chuyên nghiệp? Người mất. Những tổn thất của ngành quốc phòng là cực kỳ lớn, nhưng thực tiễn diễn ra về sự cứu hộ cũng đặt ra nhiều câu hỏi buồn.