“Bệnh vô cảm” đang giết dần giết mòn tâm hồn chúng ta. Ai đó cho rằng: “đèn nhà ai nhà ấy sáng”, liên quan gì tới mình mà quan tâm, rồi chuốc họa vào thân. Quả thật, khó thể đồng tình với những suy nghĩ ích kỷ, thứ lý trí sắt đá, tình cảm cằn cỗi đó.
Trước khi đưa ra phán xét một vấn đề nào đó, thường thì tôi sẽ suy nghĩ và phân tích tình huống câu chuyện đặt trong một bối cảnh, ngữ cảnh cụ thể. Sau đó, mới luận việc đúng - sai, tình - lý.
Sài Gòn đang bước vào mùa thu tháng 8. Gợi nhớ trong tôi nhiều ký ức buồn về một thành phố “không khỏe mạnh”với rào chắn dây giăng, chết chóc bủa vây của năm 2021.
Năm 2002, khi vừa chân ướt chân ráo nộp Hồ sơ ứng tuyển vào Toà soạn, nàng đã may mắn gặp chú TBT hiền từ và bao dung. Câu đầu tiên chú hỏi nàng là “Sao cháu không theo nghề giáo của gia đình mà chọn nghề báo vất vả, cực nhọc?”.
Sài gòn bắt đầu mê hoặc tôi là từ tà áo dài thiếu nữ. Một con nhỏ nhà quê bé xíu, mang trong lòng khát khao miền đất lạ, nhìn thấy cái gì cũng lấp lánh diệu kỳ. Tôi chạm vào Sài Gòn bằng nỗi niềm khấp khởi đó.