Thực tế vài nhiệm kỳ gần đây cho thấy rất nhiều những “Thái tử đỏ” ở mọi cấp đã không nhiều người toả sáng. Thậm chí, khi giữ chức vụ cao còn lu mờ, nhạt nhoà dần theo bóng người cha của họ lui vào hậu trường.
“Bình luận, chế giễu về ngoại hình của người khác là độc ác”. Tôi được dạy như thế. Bài học tôi được nhắc đi nhắc lại khi còn nhỏ bởi ông bà, ba mẹ là không được bình luận, chế giễu về ngoại hình, khiếm khuyết, khuyết tật của người khác. “Như vậy là thiếu tế nhị, là cười trên nỗi khổ của họ”, bố tôi nói.
Hơn chục ngày nữa là Trung thu. Đã thấy nhộn nhịp các quầy bánh trung thu khắp phố phường từ đôi tuần trước. Quê tôi ở Hải Phòng. Cho đến tận bây giờ, Hải Phòng bằng lý do nào đó vẫn nổi tiếng khắp vùng miền Bắc vì các nhà sản xuất bánh nướng bánh dẻo truyền thống, nhân thập cẩm. Thậm chí là người Hải Phòng tiêu thụ bánh ấy quanh năm.
Thời còn làm lãnh đạo trường đại học, tôi từng dự những cuộc họp vài phút. Cuộc họp này được tổ chức vì phải tuân theo quy định của Bộ Giáo dục. Đến nơi, vì các đơn vị liên quan đã làm xong hết công việc, chủ tọa hỏi ai ý kiến gì không? Không. Vậy là cuộc họp kết thúc trong vài phút. Chúng tôi nói vui đây là cuộc họp hiệu quả nhất trong năm.
Tháng 4/2014, tôi đến đưa tin trong cuộc họp báo Chính phủ vào chiều muộn. Thời điểm đó, dịch sởi bùng phát ở nhiều tỉnh, thành và đã để lại những hậu quả nặng nề. Bộ trưởng Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến có mặt tại cuộc họp báo và trả lời nhiều câu hỏi nóng. Trong đó, khi được hỏi “có nghĩ đến vấn đề từ chức”, bà Tiến nói “lúc này toàn ngành đang phải tập trung giành giật sự sống cho các cháu, nên tôi chưa nghĩ đến vấn đề từ chức”.
Giữa năm 2016, Trần Thị Thành cầm tấm bằng cao đẳng sư phạm khăn gói xa quê làm giáo viên hợp đồng ở Sài Gòn.