“Nghệ thuật chữ trong thiết kế bìa sách giai đoạn 2005-2015 ở Việt Nam”, bạn đọc có biết chuyện gì đây không? Nó không phải là báo cáo tổng kết về chuyện in sách, không phải là bài báo về thiết kế bìa sách cho một trang báo chuyên về mỹ thuật. Nó là luận án tiến sĩ hẳn hoi đấy.
Chị Loan chủ quán liên tục than phiền về chuyện đường phố bị chặn để sửa chữa. Cái sự ấy, nó đuổi bớt khách khỏi quán của chị. “Ngày càng khó sống hơn xưa. Nó đông đúc, đắt đỏ. Tụi trẻ lớn lên thiếu việc làm, không thể nào mua nhà vì giá tăng chóng mặt”, chị nói khi chan nước phở.
Thực tế vài nhiệm kỳ gần đây cho thấy rất nhiều những “Thái tử đỏ” ở mọi cấp đã không nhiều người toả sáng. Thậm chí, khi giữ chức vụ cao còn lu mờ, nhạt nhoà dần theo bóng người cha của họ lui vào hậu trường.
“Bình luận, chế giễu về ngoại hình của người khác là độc ác”. Tôi được dạy như thế. Bài học tôi được nhắc đi nhắc lại khi còn nhỏ bởi ông bà, ba mẹ là không được bình luận, chế giễu về ngoại hình, khiếm khuyết, khuyết tật của người khác. “Như vậy là thiếu tế nhị, là cười trên nỗi khổ của họ”, bố tôi nói.
Hơn chục ngày nữa là Trung thu. Đã thấy nhộn nhịp các quầy bánh trung thu khắp phố phường từ đôi tuần trước. Quê tôi ở Hải Phòng. Cho đến tận bây giờ, Hải Phòng bằng lý do nào đó vẫn nổi tiếng khắp vùng miền Bắc vì các nhà sản xuất bánh nướng bánh dẻo truyền thống, nhân thập cẩm. Thậm chí là người Hải Phòng tiêu thụ bánh ấy quanh năm.
Thời còn làm lãnh đạo trường đại học, tôi từng dự những cuộc họp vài phút. Cuộc họp này được tổ chức vì phải tuân theo quy định của Bộ Giáo dục. Đến nơi, vì các đơn vị liên quan đã làm xong hết công việc, chủ tọa hỏi ai ý kiến gì không? Không. Vậy là cuộc họp kết thúc trong vài phút. Chúng tôi nói vui đây là cuộc họp hiệu quả nhất trong năm.