“Tôi mong VnExpress hãy viết nhiều về rừng hơn nữa” - một độc giả bình luận dưới bài viết “Yên Bái, lũ ống, biệt phủ” trên Góc nhìn. Độc giả ấy đặt ra câu hỏi rằng rừng đã đi đâu? Và giây phút đọc bình luận ấy trong đầu tôi hiện ra hình ảnh của một phụ nữ người Dao Đỏ.
Sau khi từ quân ngũ trở về tôi lấy vợ, sinh con, sống eo hẹp, khó khăn trong thời bao cấp hậu chiến.
Thưởng thức văn hóa bằng tư duy chính trị. Có ông bạn nhà văn phương Tây nói thành thật với nhà văn ta: Các bạn thực ra là sung sướng, vì những gì bạn viết ra đều được soi xét tỉ mỉ, được chính quyền và người đọc quan tâm. Còn ở Âu - Mỹ, người ta không quan tâm đến mức như vậy...
Những năm gần đây tôi có dịp đi đến nhiều tỉnh miền núi phía bắc: Hà Giang, Bắc Cạn, Cao Bằng, Lạng Sơn, Yên Bái, Lào Cai, Tuyên Quang… Tại đây, cũng như nhiều tỉnh thành khác, thành phố “thủ phủ” được xây dựng “hiện đại hóa” nhanh đến mức có thể không nhận ra diện mạo “vùng cao” nếu không có những dãy núi bao quanh.
Đến hẹn lại lên, tầm này trong năm, Hội đồng tiền lương quốc gia nhóm họp để bàn việc tăng lương tối thiểu vùng.
Làm sao mà một nhà đầu tư có thể đổ ra một nghìn tỷ đồng để “làm chỗ nghỉ trưa cho trâu bò?” Câu trả lời: mù thông tin.