Suy cho cùng, là con gái, muốn hạnh phúc thì trước hết hãy sống tốt cuộc sống của mình...
Đau, hẳn là cảm giác đầu tiên mà những người trong cuộc cảm thấy khi án phạt được đưa ra. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, và có lẽ nó sẽ làm bóng đá Việt Nam tốt hơn.
Năm 1996 tôi tốt nghiệp đại học, rồi trúng tuyển vào một cơ quan nhà nước cấp bộ. Điều này đồng nghĩa với việc tôi sẽ được nhập khẩu Hà Nội. Lúc đó, tuy không còn tiêu chuẩn phân nhà, sổ gạo, nhưng được nhập khẩu vào Hà Nội là mơ ước của nhiều người. Cầm quyết định của cơ quan, tôi hăm hở vào gặp trưởng phòng quản lý sinh viên của trường đại học, nơi tôi cắt chuyển khẩu tạm thời từ quê lên để ở suốt 4 năm đại học.
Trước Tết, anh Nam, chủ một doanh nghiệp cỡ vừa tại Thái Nguyên thảng thốt gọi điện cho tôi khi đang trên đường từ cảng Hải Phòng về. Như rất nhiều lần khác tôi đã phải nghe từ các doanh nghiệp, lại một cuộc điện thoại kêu khổ, vì thuế và phí.
Quân ngã, cẳng chân của cậu bị đập ngang bởi thanh barie chắn ngang vỉa hè, cây gậy dò đường văng ra khỏi tay, cả người Quân đổ ập về phía trước, ngực đập mạnh vào chiếc barie song sinh, lạnh lùng và thách thức nằm cách đó 80 cm..
Có lần tôi được sư trụ trì một chùa ở Huế mời cùng ăn trưa. Sư đã ngót trăm tuổi, bữa trưa chỉ là bát cháo vừng đen xay nhuyễn cùng một quả chuối tiêu. Ăn chậm rãi đến khi bát cháo hết nhẵn, nhà sư xắn một miếng chuối, rồi dùng nó vét sạch trơn bát cháo không còn đến một mảy vừng.