Đơn vị đồng hành
Truy cập: 11,005,419 lượt

“Chạm một miền Xuân” là thành quả từ cuộc thi “Lục bát Tết” được Saigon Books lần đầu tổ chức, tập hợp 158 bài thơ của 50 tác giả vào chung khảo. Chỉ trong thời gian 2 tuần diễn ra, vậy nhưng đã có gần 1.000 bài thơ được gửi về. Chừng ấy cho thấy tình yêu thơ ca vẫn luôn ăm ắp trong tâm hồn mỗi người.

 

Ngày Thơ Việt Nam ngày càng mở rộng, năm nay được đồng loạt tổ chức tại nhiều địa phương trong cả nước, là tín hiệu vui cho những người yêu thơ. Tôi chợt nhớ tới tập tiểu luận về thơ của nhà thơ Nguyễn Đức Tùng "Thơ cần thiết cho ai?".

 

Nhiều thế kỷ nay, phê bình văn học luôn có một số phận hẩm hiu, bị coi thường, đánh giá thấp, bị coi như những kẻ “ăn theo nói leo”. Từ độc giả cho tới những nghệ sĩ sáng tác đa số đều gán cho Phê bình văn học những ngôn từ mỉa mai nhất có thể, nào thì “con rận trong ổ khóa văn chương”, “kẻ phủi bụi trên áo nhà quý tộc”, “các thái giám trong cung cấm: họ biết phải làm gì, họ nhìn thấy người khác làm, nhưng chính bản thân họ lại không thể làm được”…

 

“Rốt cuộc, cái còn lại của văn xuôi là nhân vật. Đọc xong một tác phẩm, người ta có thể quên tên tác phẩm, có thể quên tên người viết, nhưng nhớ được nhân vật. Đấy là tác phẩm thành công”.

 

Trên văn đàn, Trần Kim Anh được xem là độc đáo khi là hội viên 3 hội nhà văn: Hội Nhà văn Việt Nam, Hội Nhà văn TP HCM, Hội Nhà văn Hà Nội, đoạt nhiều giải thưởng. Một cây bút nữ sung sức, đầy nội lực. Tập thơ thứ tư, “Chuyện của rêu” (NXB Hội Nhà văn, 2016) cho thấy rõ hơn độ chín về ngôn ngữ biểu đạt, tư duy.

 

Thẳng thắn, sắc sảo trong các chương trình truyền hình, không ngại di chuyển, lao vào các điểm nóng và luôn "cháy hết mình" trong các cuộc vui giữa chốn đông người – đó là hình ảnh không khó nhận ra ở Nguyễn Thị Minh Thái. Nhưng còn một Nguyễn Thị Minh Thái khác, đầy xúc cảm, đôi lúc yếu mềm, nương vào nàng thơ để tìm bình yên.

 

Top