Trong bữa chiều mưa trắng trời tháng 6, ngay tại đường sách Nguyễn Văn Bình vẫn có rất đông người đọc và đáng ngạc nhiên phần lớn là người trẻ đến giao lưu và chia sẻ trong buổi ra mắt sách của tác giả trẻ Khải Đơn. Cuốn sách có tên “Chúng ta có bi quan không?”. Một cuốn sách chạm mặt với các vấn đề ý thức và con đường của những người trẻ trong xã hội hôm nay. Một cuốn sách không dễ đọc mấy nếu nhìn theo hướng đọc là một hành vi hướng đến giải trí.
Năm 16 tuổi, Arthur Rimbaud – một trong những đại diện tiêu biểu của trường phái tượng trưng – làm rúng động văn đàn Pháp bằng bài thơ Con tàu say mô tả hình ảnh một con tàu ngật ngưỡng trong giấc mộng tuổi trẻ, phóng khoáng và tự do lướt đi trên hải trình của những biểu tượng đẹp đến mê hồn.
Một cách công bằng, những người viết trẻ cũng cần ý thức hơn nữa về những sản phẩm của mình thông qua những phản hồi của cả độc giả lẫn các nhà nghiên cứu văn học. Không thể cứ mãi dựa dẫm mãi vào hai chữ “giải trí” để tự cho phép mình cái quyền làm nhạt nhòa dần những giá trị cốt lõi của văn chương như giá trị thẩm mỹ, giá trị nhận thức…
Trên thị trường, sách thì nhiều nhưng để tìm được đầu sách hay cho trẻ đọc không phải dễ. Những quyển sách hay và đẹp thì hầu hết đều là sách nước ngoài, trong khi khả năng chúng ta có thể làm được như vậy…
Là một người trẻ trong cuộc sống hiện đại như hôm nay, tôi lựa chọn thơ như một sự cứu rỗi mà bản thân tình cờ tìm thấy. Bởi lẽ, trong nhịp sống tất bật và hối hả, những người trẻ như tôi đa phần hay cảm thấy lạc lõng và luôn khao khát tìm một điều gì đó đồng điệu với cảm xúc và tâm hồn mình.
Càng lớn lên cùng công việc viết lách, tôi bắt đầu đặt cho mình một câu hỏi: “Mình viết để làm gì?”. “Để chia phần trên mảnh đất chữ nghĩa, hay dùng chữ nghĩa để phục vụ?” Tôi tỉnh ngộ khi nhận ra rằng được ơn viết lách, là cách cuộc đời cho chúng ta thêm sức lực, thêm cánh tay để đóng góp lại cho cuộc đời.