“Những toan tính bầy đàn dí đao vào tôi
dọa tru di sáu ngàn bảy trăm sinh mạng
mặc lời thỉnh cầu vang trong đêm trắng
lưỡi hung thần khát máu cứ vung tay
Xác người bó trong manh chiếu
hồn xuân xanh vất vưởng phía lưng đồi
tim người chết có nao lòng kẻ sống?
ngày tháng bơ vơ đứa trẻ mồ côi
Hết cong lại lún
những con đường mềm mại như nhung
tiếng hồi còi báo động…
Trái tim con hai nửa chia đều
phần Tổ quốc, phần dành cha mẹ
xin cho con yêu người khe khẽ
mạnh mẽ, ngoan cường… gửi trọn quê hương
Mỗi ngày xem tin ai đó được lên chức
tôi thường nhìn thẳng ngọn núi
dặn mình đừng tin đỉnh cao vừa nhìn thấy
Hiểm họa loài người là thứ khó lường
Tôi có mảnh vỡ hằn trên khuôn mặt mình
không bác sĩ thẩm mỹ nào xê dịch được
mảnh vỡ in dấu chân trẻ thơ khó nhọc
ngày ngày trách móc tôi