Nhổ nắng đi rồi
Sài Gòn chỉ còn những buổi chiều ươn ướt
con đường quen tên dỗi hờn
bế thốc tiếng cười di trú
Hôm nay là một ngày khuyết tật tinh thần
tôi mang đến gương mặt ngu dân thường thấy
những lời lẽ, những giả thiết… thôi không tung tẩy
treo bút lên trời ngắm gió mây bay
Nếu hạnh phúc là sự sùng bái của thị trường
tôi chỉ xin một điều duy nhất: yêu thương, cả khi cô độc
những trái tim biết cười, khóc
Không thể lặng im uống rượu, chơi cờ
con chữ khoác áo Nhân dân đi lính
đã kịp trưởng thành hiểu về Tổ quốc
con chữ biểu tình theo mệnh lệnh trái tim
Thỏi socola rơi tự do từ đỉnh yêu thương
tứa máu môi trinh lặng im bay lên bất tận
sâu lắng nốt trầm oằn vai cơn báo động
ngòi bút trở mình đen trắng chỉ lằn ranh