Thỏi socola rơi tự do từ đỉnh yêu thương
tứa máu môi trinh lặng im bay lên bất tận
sâu lắng nốt trầm oằn vai cơn báo động
ngòi bút trở mình đen trắng chỉ lằn ranh
Hàng giờ liền làm kẻ ăn mày
quỳ trước cổng “vô tâm” nghe dân thở dốc
hứng lấy trận cuồng phong bực dọc
“chờ đấy, tôi còn bận đếm tiền”
Chạy đi
coi chừng bẫy thời gian
chực xô người ta qua, giành giật người ta lại
hơi thở hụt hẫng đến kiếp sau
Hàng ngàn năm
hàng vạn năm
mặt trời thế kỷ vẫn đằm
như không
chỉ trái tim lửa rực hồng
cháy lên quá khứ
bụi hong kiếp người