Thỏi socola rơi tự do từ đỉnh yêu thương
tứa máu môi trinh lặng im bay lên bất tận
sâu lắng nốt trầm oằn vai cơn báo động
ngòi bút trở mình đen trắng chỉ lằn ranh
Mỗi nét chữ gói đầy niềm tin
thương chị bán xôi, anh lao công ngày đêm tất tả
nắm cơm hẩm có gì đâu mà trả giá
một chỗ nằm ươn ướt nỗi lo toan
Tôi viết về cuộc đời, về những bất công
đôi mắt ráo ủ nỗi buồn sâu kín
em bé chào đời còn chưa kịp khóc
đã gánh phận mình hai tiếng “nợ công”
Tôi viết về giao thông kinh dị nhất trên đời
đường lởm chởm nuốt trôi nghìn tỷ
nuốt lương tâm cùng nụ cười hoan hỉ
ăn mừng trên bãi tha ma
Tôi viết về Hoàng sa, Trường sa
nhìn thẳng quân thù khạc lời huyết tử
những giàn khoan mang tên lưu manh một lũ
láng giềng gì, đồng chí gì, đàm phán gì... muôn sự dối gian
Tôi viết về thầy giáo đổi tình học sinh
bụi phấn trắng nhuộm đen lòng tri thức
chưa thành nhân đã thành quân nhơ nhớp
giảng đường thành lớp học dâm thiên
Tôi viết về những người mẹ, người chị, người vợ đã mất đi tình thân
hàng triệu giọt trào lên nền độc lập
máu chảy khắp ba miền linh thiêng từng huyết mạch
giữ nước non này trọn vẹn đến hôm nay
Tôi là ai mà yêu quá luống cày
hạt chữ nghĩa mỗi ngày thêm trĩu nặng
phút nói thật mà như đâm vào ngực
chèn vào tim một khối căm hờn
Dẫu ngày mai hoa nở hoa tàn
dẫu thế lực làm càn nói ngược
tôi vẫn cười nụ cười rất thực
ngòi bút quên mình như tôi đã quên tôi.
saigon, 21.06