Tôi có mảnh vỡ hằn trên khuôn mặt mình
không bác sĩ thẩm mỹ nào xê dịch được
mảnh vỡ in dấu chân trẻ thơ khó nhọc
ngày ngày trách móc tôi
Nhọc nhằn cõng trên lưng
đói nghèo bò dưới gót
những ngày mờ hơi nước
thơ không cứu rỗi được một trận ho
Có từ bi nào cho ngày túng quẫn?
nguyện cầu rác thành cơm
Đi hết một ngày…
không qua nổi lăn tăn
mảnh vỡ còn nguyên trên khuôn mặt cũ
Bác sĩ thẩm mỹ bó tay
ý nghĩ trong tôi gai nhú:
“có phép thần tiên nào hóa tất cả thành cao lương?”
để tôi thết đãi những đứa trẻ bên đường.