Nhổ nắng đi rồi
Sài Gòn chỉ còn những buổi chiều ươn ướt
con đường quen tên dỗi hờn
bế thốc tiếng cười di trú
Cầm mưa
nghĩ về đứa trẻ
tiếng khóc thành sông, tiếng gào thành sấm
lụt ở đáy lòng
công viên Lê Văn Tám chật một chỗ nằm
em trải đời vui bên thảm cỏ
sũng ướt nụ cười
sũng ướt hi vọng
sũng ướt vầng trăng mùa hạ
sự ấm bỗng thành điều khao khát lớn
Cầm tập thơ thơm tay
nghĩ về đồng xu lẻ
ước mỗi câu chữ mua được ổ bánh mì cầm hơi
dỗ dành em phút đói lòng, khát nước
ước mỗi bản thảo gói được nắm xôi niềm tin của ngày mai
thả vào ngón tay em hạt đơm nóng hổi
Cầm mọi thứ trên đời
sợ hãi nhiều hơn khát vọng
tôi cầm lòng mình đi qua bão, sóng thần bằng câu thơ lóng ngóng:
“Sài Gòn thật như chiêm bao?”
10/2014