Giao thừa là thời khắc đánh dấu một năm cũ sắp kết thúc. Cùng với sự đầm ấm, no đủ, tiếng cười đùa hạnh phúc từ những chái bếp gia đình, ta nghe đâu đó tiếng thở dài vụn vỡ của những đứa trẻ đường phố… Không nhà, không người thân, không cái ăn cái mặc,… gia tài các em là sự hồn nhiên tóe máu lòng tôi.
ĐÊM GIAO THỪA
nhập thiền
lắng…
cửa giao thừa
cánh chuồn bay thấp, cơn mưa vào ngồi
đêm ba mươi…
tủi
ai ơi…
lại thêm cái rét nẩy chồi run run
người ta rượu thịt tiệc tùng
thân em áo rách mông lung đợi mùa
phố thương
vấn vít… tóc thưa
gió thương
gió đứng… đủ vừa se se
tôi thương mi mắt ướt nhòe
trao phong bao đỏ mà nghe…
nhói lòng!
đường đời nghèo khó ai mong
gần xa dưng dửng bận lòng mấy tơ
cao xanh xa cách bao giờ?
mù khơi em gọi… “bơ vơ” đánh vần
chuông chùa trầm bổng
ngoài sân
em cười…
tan loãng xuân
vàng lòng tôi.