Mẹ ơi!
Chồng ơi!
Con ơi!
tiếng kêu cứu thất thanh hoảng hốt
trong đêm khuya bão lũ hoành hành
Những mái nhà sụp đổ dưới chân
những vật dụng nổi trôi thân phận
những ánh mắt rạc rời khuất bóng
mái đầu xanh lũ lượt quy hàng
Bóng xế chiều hơi hụt sang ngang
theo dòng xoáy dạt về đâu?
chẳng biết!
Trong bụi tre già
áo vương nhòe mắt
vài xác người tắt thở đã lâu
thân rã rời kiệt sức canh thâu
cố chống chọi giữa hai bờ sinh – tử
Làng ơi!
xóm ơi!
những chóp nhà lởm chởm
vách đổ
tường xiêu
kèo cột rụng rời
ai vá giùm ai được – mất hỡi Trời?
Qua cơn bão lại khởi đầu đói rách
những manh áo đã bao ngày dầm nước
phía chân trời chưa có bình minh
kiếp con người ai khép ngày mai?
Saigon, 05/11/2009
(*) Thành kính chia buồn với những gia đình có người thân đã mất trong cơn bão lũ tại Bình Định, Phú Yên. Bài thơ như nén hương lòng tưởng nhớ đến vong linh của 155 nạn nhân xấu số.