Hà Nội không vội được đâu, ai cũng bảo thế, nhưng chỉ khi tôi gặp tình huống này thì mới thấm thía câu nói ấy...
Thèm tô bún bò giò heo xứ Huế giữa mùa đông Bắc Hà, tôi vẫy tay đón chiếc taxi.
Một chàng thanh niên trẻ đon đả hỏi:
- Chị muốn đi đâu?
- Ừ, em biết phố nào có bún bò Huế ngon không?
- Gần đây có một quán ngon lắm chị ạ.
- Ừ, cho chị đến đó đi.
15 phút trôi qua.
- Chị ơi bị "tắt" đường rồi ạ!
- Em chọn phố nào ít "tắt" đi.
30 phút trôi qua.
- Sao đường này trông quen thế em?
- Đường kia bị "tắt", em vòng lại đường này cho tiện chị ạ.
- Sắp đến quán bún bò chưa?
- Qua đoạn "tắt" kia là tới chị ạ.
- Ừ!
20 phút nữa. Đường vẫn "tắt". Phố cũ gặp nhau 4 lần. Bún bò xa ngút mắt.
- Sao lâu vậy em?
- Hình như quán bún bò này đóng cửa rồi chị ạ.
Đồng hồ tính cước lúc này đã nhảy sang con số 248 (tức 248k).
- Thôi em cho chị xuống, túi chị thủng một lổ to rồi.
- Áo chị bị rách ạ? Em đưa chị đi mua áo mới.
- Thôi, cảm ơn em. Em thật là...
- Ai cũng khen em thật thà chị ạ, chúc chị Giáng sinh vui vẻ.
- Ừ, em rất "thật thà". Một Hà Nội rất "tử tế".