Đơn vị đồng hành
Truy cập: 19,025,447 lượt

Trước biển (Tập thơ Phút bù giờ - xuất bản 2021)

Bài thơ "Trước biển" của nhà thơ Minh Đan là một tác phẩm ngắn nhưng rất sâu sắc và đầy trăn trở, thể hiện sự đối diện của con người với nỗi bất lực và sự tan vỡ của niềm tin.

TRƯỚC BIỂN

Em cúi mặt khi bất lực đâm chồi

Cứa vào đêm

Biển còn say ngủ

 

Lần đầu tiên em hiểu mình thiếu đủ

Cặn kẽ lặng câm

 

Em không rõ phải nếm vị chua cay thêm mấy trăm lần

Thì người ta mới ngộ

 

Hạnh phúc đi hoang

Bức tường niềm tin sụp đổ

 

Mảnh vỡ nào im tiếng cũng cô đơn.

(Minh Đan)

 


 

Bài thơ "Trước biển" của Minh Đan không chỉ nói về nỗi đau, mà còn về sự chiêm nghiệm, về quá trình một người phụ nữ nhận ra những sự thật phũ phàng của cuộc đời.

* Sự đối mặt với nỗi bất lực: Mở đầu bằng hình ảnh "Em cúi mặt khi bất lực đâm chồi", tác giả đã thể hiện sự thất bại và đau đớn. "Bất lực" không phải là một cảm giác nhất thời mà là một thực thể sống, nó đang "đâm chồi", lớn dần lên trong tâm hồn. Nỗi đau này quá lớn đến mức không thể diễn tả, chỉ có thể lặng lẽ đối mặt một mình, khi cả "Biển còn say ngủ" - biểu tượng cho sự vô tâm, thờ ơ của thế giới xung quanh.

* Sự thức tỉnh cay đắng: Câu thơ "Lần đầu tiên em hiểu mình thiếu đủ / Cặn kẽ lặng câm" là một bước ngoặt quan trọng. "Thiếu đủ" là một nghịch lý đầy chua xót, nó có thể mang nhiều ý nghĩa: thiếu sự trọn vẹn, thiếu một điểm tựa, hay thiếu một điều gì đó để mọi thứ trở nên "đủ". Sự nhận ra này là một quá trình dài, "cặn kẽ" và âm thầm.

* Sự hoài nghi và tuyệt vọng: Hai câu thơ tiếp theo là những câu hỏi lớn của tác giả về ý nghĩa của nỗi đau. "Em không rõ phải nếm vị chua cay thêm mấy trăm lần / Thì người ta mới ngộ". Tác giả hoài nghi rằng liệu có một giới hạn nào cho những khổ đau không, và liệu những khổ đau đó có mang lại sự giác ngộ cho con người không. Hình ảnh "Hạnh phúc đi hoang" và "Bức tường niềm tin sụp đổ" là đỉnh điểm của sự tuyệt vọng. Hạnh phúc không còn tồn tại mà trở nên lạc lõng, và niềm tin - thứ duy nhất có thể dựa vào - cũng đã hoàn toàn tan vỡ.

* Sự cô đơn cùng cực: Câu thơ cuối cùng "Mảnh vỡ nào im tiếng cũng cô đơn" là một lời kết đầy ám ảnh và triết lý. Mọi "mảnh vỡ" của trái tim, của niềm tin, của hạnh phúc đều mang trong mình một nỗi cô đơn riêng. Chúng "im tiếng" vì không thể cất lời, nhưng nỗi đau và sự cô đơn thì vẫn còn đó.

 

Trước biển" là một bài thơ xuất sắc của nhà thơ Minh Đan. Tác phẩm không chỉ nói về nỗi buồn mà còn đi sâu vào những trăn trở, hoài nghi của con người khi đối mặt với sự bất lực và mất mát. Bằng ngôn từ súc tích và hình ảnh đầy ẩn dụ, nhà thơ đã vẽ nên một bức tranh tâm hồn đầy nội tâm, nơi nỗi đau trở thành một sự thật không thể chối từ, nhưng cũng là một con đường để con người tìm thấy sự trưởng thành.

Top