Minh Đan đã trưởng thành trong thơ, đã già dặn trong cách biểu cảm tình yêu đầu đời. Một nhà báo được trang bị một hồn thơ thì cách nhìn sự việc có thêm màu sắc, bớt đi phần sơ cứng vốn sẵn có trong cuộc đời trần trụi…
Minh Đan rất cẩn thận trong từng câu, chữ, ý tứ sâu xa nhưng cũng không kém phần sôi nổi cuồng nhiệt khi da diết nhớ người yêu “Tháng rồi rạo rực nhớ… mùi anh/ Mùi của yêu thương giấc mộng lành/ Mùi của Nha Trang, mùi biển mặn…”.