Đơn vị đồng hành
Truy cập: 5,481,288 lượt

Tôi đọc bản thảo tập thơ Phút 89 của Minh Đan một mạch rồi cất nó lên giá sách. Tôi không tiếp cận văn bản để xem trong mình sự rung động đến đâu, xem cái hương sắc của thơ Minh Đan có lưu lại sự nồng nàn nào không. Và trong tôi hiện lên một Minh Đan trẻ trung đến già dặn.

 

Gần đây, do hay vào Sài Gòn công tác, tôi mới có nhiều cơ hội đọc thơ của đồng nghiệp ở thành phố. Đọc vậy, nên trong tôi thầm xác tín một niềm tin về thơ ta. Đó là sự chuyển động lặng lẽ nhưng rất mạnh mẽ của dòng chảy thơ theo thời gian vô cùng, vô tận. “Phút 89” của nhà báo – nhà thơ Minh Đan là một minh chứng đầy thuyết phục.

 

Có hai vì sáng làm nên ban ngày và ban đêm, đó chính là mặt trời và mặt trăng. Còn Minh Đan, nữ thi sĩ trẻ này đã để lại được gì?

Khác với số đông cây bút thơ trẻ nhiều diễn ngôn hiện nay, Minh Đan có lối tiếp cận kín đáo và trầm lắng nhưng không kém phần bản lĩnh. Ở Ngày không bọt, Minh Đan trỗi dậy trong từng con chữ, tình yêu mang nhiều cung bậc sắc màu hơn, những cảm xúc chín muồi đôi khi làm người đọc phải ngẫm ngợi, chiêm nghiệm và có lúc giật mình.

 

Khi đọc tập thơ mới của Minh Đan, tôi thật sự thấy thú vị trước những cảm xúc bức bối và đầy nghi hoặc về tình yêu của tác giả; với cách thể hiện bộc trực cùng sự phản biện bất ngờ.

 

Mỗi bài thơ giống như một tiếng nấc. Đó không là chút cuối cùng của một trận khóc mà hình như tất cả đều bắt đầu, ở đó có thể người con gái đã nấc vì bị dối lừa, bị trách giận, bị hờn ghen, bị cô đơn và có cả sự nũng nịu dễ thương với người mình yêu.

 

Top