Đọc chùm thơ tâm huyết thế sự của nhà thơ Minh Đan, tôi bắt gặp một giọng thơ đầy chí khí của nữ sĩ đất Võ.
Đọc lên khiến ta không thể bàng quang trước những gì nóng bỏng của đất nước.
Quốc sự lâm nguy, thất phu hữu trách! Một câu thơ cũng có thể chắp cánh nỏ thần!
BẤT LỰC
Xã hội đầy những máy photocopy, máy ghi âm
ra rả đêm ngày, vẹt còn ganh ghét
những thiên thần khoe nanh bốc phét
đời đã đêm
lòng chật ứ nỗi buồn
Xã hội đầy những diêm vương
loài quỷ dữ thay nhau rỉa thịt
ăn tạp và cướp bóc
tình người mơ kiếp đầu thai
Xã hội đầy những lưu manh
đường đang thẳng, lòng người cong mềm mại
chuyến xe chủ quyền chở dòng đời oan trái
anh em trở mặt tương tàn
Con đường ngay thẳng nào mà nét chữ không thể đi ngang?
tôi đã hỏi và học cách trả lời bằng im lặng
những cơn bão hung hăng bước về phía nắng
cũng vỡ òa thất vọng
về thôi.
saigon, 18/5/2014
ANH HÙNG CHÂN ĐẤT
Vòi rồng lịch sử
phun ngược vào Tiên Lãng
bế thốc những bá kiến hung hăng
xuyên thủng tầng ô zôn thế hệ @
Hoa cải Văn Vươn trổ bông
hương hút mật những con ong vô lại
đánh đuổi bầy sâu đục hại
sự thật trên môi chí phèo
Cái bụng có thể đói meo
cái đầu không hàng nghịch tặc
tổ tiên Văn Lang ai có quyền bứng gốc?
hãy nói thử nghe!
Ruộng muối, đầm tôm: tài sản của dân
cọng rau, đọt mía: nuôi trí khôn dân
ai có quyền khảo tra?
ai dã tâm tước đoạt?
giọt mồ hôi giết chết bầy sói
những con thú bất kham biết sủa tiếng người
Trả lại đồng khô giọt nước phù sa
trả lại nhà nông bát cơm khét nắng
đánh thức đức tin cong đuôi lẩn trốn
người thật người hơn sau mặt nạ chiều.
saigon, 2/4/2013
IM LẶNG & NGHE
Có ai hiểu mình đang làm gì?
khi Tổ quốc khản lời thúc giục
đâu đó vỉa hè nụ cười hóa bụt
đâu đó chửi thề văng tục lên gân
Chúng ta sống hay tồn tại bản năng?
im lặng hay cất cao tiếng nói?
những con chim trong lồng son múa rối
để mặc bầu trời cô đơn
Dẫu ngày mai bị vứt xuống đường
ngọc ngà bầm dập trước dùi cui họng súng
ngẩng cao đầu khẳng định chủ quyền
“Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam” kiên dũng
Muốn viết nhiều cho ứ nghẹn chuyển rung
muốn thốt lên ngàn lời tức tưởi
mặt trời đỏ giá như đốt được những thân sâu khoét
bén đường gươm chặt đứt những tham tàn
Ôi quê hương sắp mất tuổi xuân
bụi trần thế bủa vây tròng mắt
phía sau tôi giấc mơ nào im bặt
còn giấc mơ nào người đã giấu ven sông?
Chữ của tôi băng qua những cánh đồng
xếp dọc ngang gánh nỗi đau cây lúa
xếp thấp cao gánh vết bầm thân mía
tìm giọt mưa tưới tắm bước chân trần
Biển đảo ơi, dòng máu Lạc Hồng
bốn ngàn năm còn đỏ tươi ngực mẹ
bóng quân thù ngoài khơi xa, mặc kệ
phù sa tôi gọi mẹ buốt se lời.
saigon, 10/5/2014
--------------------------------
Quảng Ninh
DƯƠNG PHƯỢNG TOẠI