Trong bộn bề đời sống hôm nay, những trang viết về công nhân - lao động không nhiều, nên sẽ rất quý giá, đáng trân trọng khi nhà thơ Minh Đan viết những dòng thương tặng nữ công nhân nghèo.
Nhà thơ - Nhà báo Bùi Phan Thảo
Trong thơ chị, nữ công nhân rạng rỡ, xinh tươi bởi trong mắt yêu vẫn là giai nhân dù tự trào mình là Thị Nở:
"Có gã khờ yêu em như thơ
lưng em ngắn, anh bảo: siêng năng làm bếp
chân em thấp, anh nhủ: xinh như trái bắp
tay em tròn, anh hồn nhiên: cà pháo dậy thì
em hạnh phúc không?
.....
kiêu hãnh mặc đời ghẹo trêu xấu hổ
hôm nay em ngước lên cao".
(Thị Nở vùng lên - Minh Đan)
Vì những đẩy đưa của số phận, nhiều cô gái trẻ làm mẹ đơn thân. Nhưng dường như những "single mom" ngày nay mạnh mẽ hơn xưa nhiều, cho dù chấp nhận và cam chịu nhưng lời họ nói chua chát mà khinh bạc:
"Bao nhiêu yêu thương khâu kín một hình hài
em rửa cơn buồn
bằng thứ mùi đàn bà phá giá
sợi tóc buộc câu yêu
lá vàng môi buông thả
nước mắt ứa nhựa thân xanh"...
Nhưng đó là hạnh phúc đánh đổi, dù so sánh nào cũng khập khiễng, được mất bất đối xứng, vẫn là đáng nâng niu:
"Tiếng đàn bầu xéo xắt
đếm tháng ngày méo tròn dằng dặc
vui nụ cười trẻ thơ"
(Mẹ đơn thân - Minh Đan)