Minh Đan là em gái tôi, nhưng thơ Minh Đan là một người bạn. Trong chừng mực đó, tôi đọc và bắt gặp những cảm xúc mong manh tựa hồ sương khói.
Thơ là gì vậy? Nơi một cô gái vén thì? Có phải thơ đã đưa em từ bến mê sang bờ giác của thi ca? Có phải thơ đã cứu rỗi em trong những lập đông cũng mong manh tựa hơi thở ấm? Có phải và có phải…
Tôi đã vấp rất nhiều những rung cảm như vậy trong thơ Minh Đan.
Vì thế, tôi đi tìm Ngày không bọt, một ngày trên đồi thông xanh với những dãy huyền âm vây quanh. Chợt vỡ ra giọt haiku trầm đọng: thác bọt/ ngày không bọt/ cao nguyên áo bay.
Ngày không bọt giấu trong đó cả cơ thể vô ngần. Cao nguyên tuyệt đẹp sau tà áo bay như vừa được gội rửa bởi những ý tưởng trinh nguyên.
Người con gái trong Minh Đan đã nhú trắng một niềm xuân thì trọn vẹn. Kín đáo mà mãnh liệt!
Một nụ hôn thôi đã làm nên phút giây hạnh phúc: nụ hôn/ chiều sâu húc hiểm/ chiếc cúc áo rơi/ màu trời ửng nắng. Tuyệt đẹp!
Hãy im lặng để hân thưởng vẻ đẹp trần gian này!
Đầy ẩn dụ. Minh Đan viết trong niềm xúc cảm trẻ trung…
Thơ trẻ - loại trẻ vén thì của Minh Đan khác với thứ dềnh dàng chiều kích.
Minh Đan đã nén đến chỗ cô đọng, để mỗi tứ thơ là một làn sóng ngầm, bạo liệt dội đến chúng ta.
NGUYỄN THÁNH NGÃ (Dalat)