Đơn vị đồng hành
Truy cập: 5,485,483 lượt

Nhà báo - Nhà thơ Bùi Phan Thảo: Thơ Minh Đan hong khô được tình người!

Nói về dấu ấn, giọng thơ Minh Đan qua tập thơ này, có thể thấy rõ rằng thơ Minh Đan có chất riêng, là điều đáng quý nhất ở người làm thơ. Từ đó tạo được ấn tượng để người ta đọc kỹ, nhớ lâu, in sâu trong tâm thức.

Là người trẻ, Minh Đan cũng làm thơ về tình yêu. Có nhiều bài thơ tình rất hay, rất duyên dáng, rất bản lĩnh và rất đáng đọc trong tập thơ này. Song vẫn còn một mảng thơ thế sự lại khá thành công. Người đọc nhớ Minh Đan xinh xắn ở ngoài đời và trong thơ, song cũng là một Minh Đan thẳng tưng và gai góc.

 

 

 

Ngòi bút của Minh Đan đi thẳng vào những vấn đề của xã hội, từ người mẹ đơn thân: “Em rửa cơn buồn bằng thứ mùi đàn bà phá giá/Nước mắt ứa nhựa thân xanh/ Đếm tháng ngày méo tròn dằng dặc/ Vui nụ cười trẻ thơ”; Đó là Phố trôi Minh Đan viết tặng cho những trẻ em đường phố: Lang thang phố/ Đội nắng mưa/ Phơi thân hiến xác/ Giữa mùa muỗi ong/ Công viên gác ngủ xoay vòng/ Tấm áo muôn mảnh/ Chạy rong lả người; Đó là những bài thơ Minh Đan viết cho miền Trung dấu yêu đang oằn mình trong bão lũ: “Nước mênh mông ngơ ngác tang thương”; Và dĩ nhiên không thể thiếu những vần thơ về đại dịch Covid-19. Đại dịch đã làm thay đổi nhân loại, thay đổi tư duy, thay đổi cách sống của con người. Qua đại dịch cũng đọng lại những nhận thức mới, nhưng Minh Đan viết rằng: “Điều hạnh phúc/ là giữ được tiếng Người/ Vươn thẳng mà đi”. Hay là: “Chiếc khẩu trang đắt sô nổi bật/ Câu thơ tôi như ống kính được mùa”.

Tập thơ này cũng đầy ắp những tự sự về đời sống, về những dằn vặt lương tâm, lay tỉnh sự thiện lương trong mỗi con người: “Điều ước bao giờ hóa thật/ Khi lòng người đầy túi tham?”. Điều dễ thấy là thơ Minh Đan luôn luôn có lửa. Ngọn lửa đó đốt cháy những xấu xa tệ bạc giữa đời, thì nó cũng ấm áp, hong khô được tình người. Trong đời thường, Minh Đan cùng nhiều bạn bè từ tâm đi làm thiện nguyện. Cả những ngày dịch covid-19 vừa rồi, Minh Đan dấn thân đến với những mảnh đời cần giúp đỡ. Từ cuộc đời đi tự nhiên vào thơ qua những thủ pháp nghệ thuật thì Minh Đan đã làm chủ được kỹ thuật thơ, ý tứ cô đọng, ngôn từ súc tích, thi ảnh mới lạ. Từ đó thơ của Minh Đan hay và đẹp. Những nỗi đau trong thơ Minh Đan cũng hắt lên cái đẹp của “nỗi người”.

Cái đẹp xuất phát từ tâm thế nhập cuộc, từ những tấm lòng tốt gặp nhau, xoa dịu nỗi đau giúp cho người ta bớt nhọc nhằn. Minh Đan từng nói rằng sống để cho đời đẹp, sống để thấy đời người là một điều kỳ diệu, sống để học cách làm người. Đó là gì nếu không phải là tấm lòng lành lấp lánh: “Ước mỗi bản thảo gói được nắm xôi niềm tin của ngày mai/ Thả vào ngón tay em hạt đơm nóng hổi”…

BÙI PHAN THẢO

Top