Đơn vị đồng hành
Truy cập: 10,907,670 lượt

Nhà thơ, nhà báo Bùi Phan Thảo

Cảm nhận khi đọc chùm thơ mới của Minh Đan trên website Hội Nhà văn TP.HCM: Thực ra Minh Đan không trốn dịch mà cô ấy dấn thân vào những nơi có dịch, quên mình làm thiện nguyện giúp đời. Những vần thơ cũng cho thấy một tâm thế nhập cuộc tích cực, tự nhiên, những lòng tốt gặp nhau, lặng lẽ giúp bao phận người bớt nỗi nhọc nhằn, xoa dịu nỗi đau. Quý biết bao những con người như vậy!

Thơ Minh Đan luôn có LỬA. Cô ấy đôi khi không nghĩ thơ mình có lửa nên viết ra nhẹ nhàng. Nhưng trái tim cô ấy thì hừng hực lửa. Yêu ghét rõ ràng, thẳng tưng, không khoan nhượng với cái xấu, cái ác. Nên thơ Minh Đan hay và đẹp. Những nỗi đau cũng hắt lên cái đẹp nỗi người.

Cảm ơn Minh Đan vì chùm thơ hay cho trang của Hội Nhà văn TP.HCM.

Mời mọi người cùng đọc chùm thơ này.

THỨC TỈNH

Thế giới không ngừng lo lắng về cô vy

loài người không ngừng chiến đấu vì cô vy

tôi không ngừng thức tỉnh chính mình

 

Trong sáng quá!

không đuổi kịp lưu manh đang chế ngự

đành ngụp lặn vào... thơ

an nhiên làm một kẻ khờ

 

Ước mình là loài chim chóc

thư thả chuyền cành, tắm nắng lượn vui

tự do hát lời tỏ tình bên cánh hoa xinh

không gợn nỗi niềm nhân thế

không lo dịch giã, cách ly

không buồn ai còn ai mất

cứ sải cánh bay bay bay

 

Ước mình là viên đá cuội

thanh thản ngồi tĩnh lặng ngắm trời cao

mở lòng vào cõi hư vô

nghe thông reo, suối chảy dỗ yên ánh sáng

thỏa một đời đá thức

 

Lại ước thời gian ngừng trôi

xuân không mang lộc non đếm tuổi

nếp nhăn chẳng lấy cớ sinh sôi

tóc chẳng buồn điểm thêm sợi bạc

 

Điều ước bao giờ hóa thật

khi lòng người đầy túi tham?

===

TRỐN DỊCH

Biển trong xanh thả mình quẫy nắng

gió thảnh thơi đùa với mây trời

dưới chân núi sum sê cỏ dại

nào có hay bí mật loài người

 

Một ngụm nước - môi khô nghi ngại

một miếng ăn - muỗng đũa dè chừng

chiếc khẩu trang giữ mình - thinh lặng

 

Thơ không hiểu nỗi niềm giãn cách

thơ không tin covid lộng hành

ngồi xếp chữ nghe điều trách móc

 

Cứa máu mình chỉ để thơ rơi…

===

Ý NIỆM

Điều đau đớn nhất là

không còn nhận ra tiếng Người

giữa những thân quen

tôi buộc sự lặng thinh vào khung cửa nhỏ

ngắm thiên hạ múa cọ

màu tranh xấu hổ

 

Đâu đâu cũng nói nói cười cười

lầm tưởng điều tử tế

 

Những vết thương

tự đau và lành sẹo

thế giới bỗng diệu kỳ

như chưa từng giày xéo

 

Bước ra khỏi tâm bão

dịch giã chẳng ngại gì

tôi buộc nụ cười vào bím tóc

mặc thiên hạ sân si

 

Điều hạnh phúc nhất là

giữ được tiếng Người

vươn thẳng mà đi.

MINH ĐAN

  

(Link Hội Nhà văn: https://vanchuongthanhphohochiminh.vn/minh-dan-tron-dich)

Top