Minh Đan còn trẻ. Làm báo chuyên nghiệp, nhưng 15 năm gắn bó với thơ. Cá nhân tôi, 2 năm mới được một tập. Lọ Lem Đất Võ 6 năm ra 4 tập thơ, nghĩa là cứ một năm rưỡi cô cho ra đời một “đứa con tinh thần”, mới … ghê. Đó là cuộc ma-ra-tông thơ. Hôm nay, trận đấu đã bước sang Phút 89. Phút hồi hộp, gay cấn nhất, cũng là phút đáng chán nhất. Bên thì cầu tăng giờ, bên thì muốn câu giờ. Minh Đan đang thắng.
Thường tâm lí kẻ thắng ưa câu giờ. Tôi ngược lại, muốn Minh Đan thèm khát tăng giờ, tăng thật nhiều giờ. Bởi, cuộc sống và cuộc thơ chỉ xảy đến một lần, một lần. Và không bao giờ nữa.
INRASARA