Tôi đến Việt Nam chỉ vài tháng sau khi Obama đắc cử Tổng thống Mỹ. Nhiều người đã rất phấn khích trước chiến thắng của ông. Sau nhiệm kỳ, dù có ý kiến nhận xét rằng Obama đã không làm tròn trách nhiệm để giúp người dân Mỹ, nhưng tôi thích ông ấy. Tôi thích cách ông tiếp cận xung đột, luôn xuất hiện với giọng nói đúng mực cùng vẻ ngoài, thần thái đầy trung thực, công tâm. Nhưng đó là mười năm trước, và giờ mọi thứ đã thay đổi...
Tôi không phải chuyên gia, cũng không phải người hiểu biết nhiều về kinh tế, tôi chỉ từng làm một công nhân. Vài năm trước, khi còn là sinh viên, tôi và bạn bè thường tranh thủ kỳ nghỉ hè xin làm công nhân, kiếm thêm tiền đóng học phí đỡ đần ba mẹ. Nói thật là ba tháng hè trôi qua như ba thế kỷ...
Tôi không thích câu chuyện thành công, vì người thành công nói gì cũng đúng. Tôi thường muốn nghe chuyện thất bại. Tôi là cựu học sinh chuyên toán. Ngày bé, nhà nghèo, ngay từ khi học phổ thông tôi đã muốn sau này sẽ theo con đường "phi thương bất phú". Hai mươi tuổi, tôi bước chân vào trường kinh tế và bắt đầu hành trình...
Nhìn những người vật lộn trong mưa lũ ở miền Trung, tôi biết cảm giác của họ. Một cảm giác bất lực. Tôi thấy đau lòng khi nhìn các em nhỏ, phụ nữ, người già co ro trong nước, nhìn những người đã mất đi sinh mạng trong bão lũ ở Huế, Quảng Trị, Quảng Bình.
Nhìn bề ngoài, Trần Tiến chả có chút gì giống nhạc sĩ. Ngoại hình của anh pha trộn giữa võ sĩ giác đấu, nông dân và tài tử xi nê, thậm chí còn pha một chút thầy bói.
Thôi Thủy Tiên ạ, trót lần này thôi nhé. Lần sau đừng “nhảy nhổm” như vậy nữa. Có làm, cô nhớ thuê một ê-kíp lên “pờ lan” thật chỉn chu, kẻ ô thật đẹp, bôi viền đậm đà, đợi bố cáo thiên hạ xong hẵng đi nhé.