Đơn vị đồng hành
Truy cập: 5,433,259 lượt

Nói với con yêu!

Con yêu của Mẹ!

Mẹ viết cho con những dòng này khi cơn bão số 5 Matmo đang ào về miền Trung quê ta.


Đôi khi Mẹ ngồi giữa những cơn mưa nặng hạt, tự hỏi thật ra Bão đến từ thiên nhiên và Bão trong lòng người, cái nào đáng sợ hơn.

Con biết không? Đôi khi Mẹ thèm trở lại tuổi thơ hồn nhiên như con bây giờ. Giấc ngủ luôn bình an, tự do tự tại, không lo nghĩ nhiều. Đôi khi Mẹ ước mình có thể quên đi ký ức không vui ngày trẻ và mạnh mẽ hơn nữa để vượt qua mọi thử thách trong cuộc đời. Đôi khi và đôi khi...

Sẽ là quá sớm để tâm sự cùng con những câu chuyện về cuộc đời, về lòng người. Nhưng dù sớm hay muộn, Mẹ nghĩ vẫn cần dạy con một số điều khi con còn nhỏ, rồi theo thời gian mưa dầm thấm đất dần dần con sẽ lớn lên trong sự trưởng thành.

Hành trình làm người chưa bao giờ dễ dàng với bất kỳ ai con yêu ạ! Vậy nên, con cần phải rèn luyện uốn nắn gọt giũa bản thân mỗi ngày.

Trong cuộc sống, có đôi lúc con ghét người ta nhưng chắc gì người ta đã biết điều đấy. Và như thế, chỉ có mình con phải khó chịu mà thôi. Nếu đã không thích, không thương được thì đơn giản là không tiếp xúc, không bận tâm, gánh mãi một người trong suy nghĩ thì con tự làm cho mình kiệt sức đấy!


 Khi một cuộc tranh cãi nổ ra, con không nhất thiết phải là người thắng cuộc. Con sẽ không biết được mình sẽ mất những gì sau đó. Đôi khi, chấp nhận thua để cõi lòng bình an, thì con chính là người thắng vậy.

Nếu người khác tôn trọng con, hãy tôn trọng họ. Nếu họ không tôn trọng con, vẫn cứ tôn trọng họ, đừng để hành động của người khác ảnh hưởng đến nhân cách tốt đẹp của con. Bởi lẽ, con chính là con chứ không phải là một ai khác.

Khi con nhìn người khác qua lăng kính hiển vi, con sẽ thấy họ thật nhiều xấu xa, khuyết điểm. Khi con nhìn người khác qua viễn vọng kính, con sẽ thấy họ thật nhỏ bé, tầm thường. Và khi con nhìn người khác qua tấm gương chân lý, con sẽ thấy con và mọi người chẳng khác gì nhau.

Trước gương soi, không sợ con xấu thế nào, chỉ sợ con không muốn chấp nhận mình xấu. Còn thái độ trước chân lý, không phải do cái “xấu” và “đẹp” của mỗi người mà quyết định hay sao?

Có rất nhiều chuyện, trước khi kịp quý trọng thì đã thành chuyện xưa. Có rất nhiều người, trước khi kịp để tâm thì đã thành người cũ. Cuộc sống không bán vé khứ hồi, mất đi vĩnh viễn không có lại được. Con biết không? chúng ta đều già quá nhanh, nhưng sự thông minh lại đến quá muộn.

Vậy nên, Mẹ không trông đợi con thành ông kia bà nọ, chỉ mong con của Mẹ là một người tốt, trọn vẹn nghĩa tình, đem yêu thương đối đãi với mọi người.

Hãy nhớ lấy điều đó mà sống vui, sống an lành con nhé!

Mẹ yêu Con.

Top