Đơn vị đồng hành
Truy cập: 5,492,321 lượt

Vì sao tôi chọn thơ và sứ mệnh của thơ…

Là một người trẻ trong cuộc sống hiện đại như hôm nay, tôi lựa chọn thơ như một sự cứu rỗi mà bản thân tình cờ tìm thấy. Bởi lẽ, trong nhịp sống tất bật và hối hả, những người trẻ như tôi đa phần hay cảm thấy lạc lõng và luôn khao khát tìm một điều gì đó đồng điệu với cảm xúc và tâm hồn mình.

 

Trong một thời đại mạng xã hội và công nghệ lên ngôi thì thơ chính là vị cứu tinh tuyệt vời và lý tưởng. Thơ ca xoa dịu những trái tim lạc nhịp, thơ ca chính là sự đồng điệu và sự cảm thông trong cuộc sống vội vã mà người với người “chỉ có thể nhìn thấy nhau qua màn hình máy tính” như thế này. Thơ ca mang đến cho tôi sự rung động, sự rung động đặc biệt nhất trong thời đại “điện thoại thông minh” và kỹ thuật số đầy rẫy, ví như những gì người ta ngợi ca là đẹp đẽ nhất trong màn ảnh hoàn toàn không liên quan gì tới tôi, ví như tôi có thể đứng trước một khung cảnh mùa thu thật buồn, thật đẹp và không hề có một chút cảm xúc nào cho đến khi tôi thật sự bị chinh phục bởi những câu thơ sau của nhà thơ Trương Nam Hương trong bài Mùa thu xa lắc:

“Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu

Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc

Ta uống cạn dòng sông trong vốc tay kí ức

Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng…”

 

Hơn nữa, vì là một người trẻ, nên tôi cũng như bao người trẻ khác đều có cho mình một cái tôi cá nhân. Đó là một cái tôi cá nhân đúng nghĩa cá nhân, thờ ơ với con người, với trách nhiệm cuộc sống, thờ ơ với tất cả vẻ đẹp gần gũi xung quanh mình. Thế mới nói, thơ ca quả thật là điều kỳ diệu nhất khi vun vén cho con người những cảm xúc mà người ta không có hoặc đã có những vô tình đánh mất đi. Thơ ca thuyết phục hơn bất kỳ cách diễn đạt nào, bởi lẽ chính bản thân thơ ca đã là sự sáng tạo đẹp nhất của ngôn từ. Người ta ước vào thơ ca, như bước vào một thế giới mới, một thế giới đủ mơ mộng nhưng không viển vông, đủ chân thật nhưng không khắc nghiệt, để đứng trong thế giới ấy và nhìn cuộc sống bên ngoài bằng một lăng kính chân thật nhất, công bằng nhất, và cũng chân thành nhất.

 

 

Nếu cuộc sống như một thửa ruộng khô cằn, và con người là những bông lúa còn non, thì thiết nghĩ, thơ ca chính là dòng nước mát tưới xuống thửa ruộng đó. Tâm hồn con người cũng giống như bông lúa , phải chăm sóc vun trồng thì mới nảy nở tốt tươi. Thơ ca chính là dòng nước, là liều thuốc tinh thần tuyệt vời nhất cho những “thửa ruộng” khô cằn. Cho tất cả mọi điều nhờ thế mà trở nên đẹp đẽ và ý nghĩa hơn. Người ta chọn thơ, cũng vì lẽ đó.

 

Vậy thơ ca mang sứ mệnh gì?

 

Là một người trẻ đọc thơ, yêu thơ và cũng là một người làm thơ, tôi nghĩ thơ ca thời nào cũng mang sứ mệnh hết sức đặc biệt, và thời bây giờ thì sứ mệnh đó lại càng phải đặc biệt hơn nữa. Để làm được điều đó thì thơ ca phải gắn liền với đời sống, gắn liền với con người và phải gắn liền với thời đại. Thực tế cho thấy, không nhiều những tập thơ được in và bán chạy trên thị trường, cũng như không nhiều người đọc thơ và yêu thơ như thời trước. Chúng ta đang sống trong một thời đại mà thơ ca không còn mang một giá trị nào hết, những bài thơ cứ xoay quanh các đề tài cũ kỹ, theo một lối mòn đã quá quen thuộc, trong khi ở ngoài kia có biết bao vấn đề cần thơ ca lên tiếng. Nhưng thơ ca bây giờ đã ở đâu khi điều người ta quan tâm duy nhất là sách của tác giả đó, của nhà thơ đó in được bao nhiêu bản, bán được bao nhiêu tiền chứ hoàn toàn không phải vì những gì người ta truyền tải, người ta viết ra. Một số tác giả, đa phần là tác giả trẻ, cứ mải miết chạy theo thị hiếu của độc giả, dọn sẵn những mâm cơm và nấu luôn cả đồ ăn, độc giả chỉ việc ăn những thức ăn đã bày sẵn. Bao nhiêu giá trị, bao nhiêu câu từ hay ho cứ vậy trôi tuột, chẳng có chút gì đọng lại sau một bài thơ, sứ mệnh của thơ ca từ đó mà mong manh thấy rõ.

 

Sứ mệnh của thơ ca, còn chính là sứ mệnh của người cầm bút – người viết nên những dòng thơ tô điểm cho cuộc đời để bắc chiếc cầu nối giữa những tâm hồn và kéo những tâm hồn ấy xích lại với nhau hơn. Bởi lẽ, những người đọc thơ thật sự, họ đọc thơ để sống, để yêu, để khóc, để cười, để trân quý hơn những giá trị cuộc sống, mà những giá trị đó, chỉ được viết trên nền tảng cảm xúc cá nhân thôi, là chưa đủ. Tôi vẫn thấy đầy rẫy những quyển sách được bán rất chạy trên thị trường, trong đó in những bài thơ vô thưởng vô phạt, với những đề tài đã đi vào lối mòn, chỉ xoay quanh những vấn đề tình cảm cá nhân ít có chiều sâu tư duy, chỉ tồn tại được một thời gian rồi bị quên bẵng. Vậy là người ta chán thơ mà lẽ ra thơ ca phải là loại hình nghệ thuật đáng được trân trọng nhất trên đất nước giàu bản sắc văn hóa như thế này.

 

Đồng thời, thơ ca theo quan điểm cá nhân tôi, thơ ca hôm nay còn mang một sứ mệnh nữa đó là phải sống với con người. Cho nên, bản thân thơ ca phải có sự cách tân để phù hợp với những con người thời đại bấy giờ. Rõ ràng, thơ ca thời nay không còn là thơ của thời quý tộc, vua chúa ngày xưa, mặc dù đó từng là một thời hào hùng và là điều tự hào lớn nhất của một dân tộc. Thơ ca ngày nay, chính là tiếng nói của con người, tiếng nói công bằng nhất và khách quan nhất. Những người trẻ bây giờ, và những người từng trẻ, họ không còn đọc thơ nhiều như xưa nữa. Bởi vì thơ không có sự nổi trội đủ để gân ấn tượng với người đọc, bởi vì khi đọc thơ, người ta không còn cảm thấy “sướng”, thấy lòng mình như được sống lại vì thích quá, vì “đã” quá. Đọc thơ, cũng giống như uống một tách trà, trà ngon thì nhân gian từ từ thưởng thức, trà không ngon thì chỉ uống đại khái qua loa và rồi không uống nữa. Đó là một thực trạng rất xót xa, cho những người làm thơ chân chính, và những người yêu thơ thực sự.

 

Để giải quyết những vấn đề đó, và để thơ ca trở về đúng sứ mệnh của mình, thì chỉ có một điều duy nhất là thơ ca phải thật sự có chất lượng, phải có đầu tư và phải thật sự đồng điệu với con người. Đầu tư và chất lượng ở đây, không phải là người ta đã bỏ ra bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tiền của công sức để làm ra một bài thơ mà mọi người vẫn ca ngợi là “tác phẩm để đời”. Sự đầu tư với quan điểm của riêng tôi, chính là việc người ta đã nghĩ như thế nào khi đặt bút viết nên một bài thơ và tạo nên sự sống cho một bài thơ ấy. Thơ ca chính là cánh cửa sổ đẹp nhất của tâm hồn, hãy để thơ ca làm tốt sứ mệnh của mình, và để thơ ca sống với những giá trị đẹp nhất ý nghĩa nhất mà vốn dĩ phải là như vậy.

TRƯƠNG MỸ NGỌC

Top