Đọc tập thơ Ngày không bọt của Minh Đan, tôi thật sự thú vị trước cách thể hiện lạ cùng sự phản biện bất ngờ của nữ tác giả. Tập thơ gồm 42 bài, nội dung tập trung vào chủ đề tình yêu. Qua đó, tác giả đã ít nhiều tạo được một chân dung thơ riêng biệt.
Trong tập thơ, tình yêu có khi được ví von một cách ngộ nghĩnh:
Ngày trơ mắt
bão môi xinh
Sóng ánh mắt
cứ lình kình nhú gai
(Nhảy kim)
Hoặc có khi lại bộc trực đến quyết liệt:
Lắng
gọt giũa ngày đông
dệt đôi chiếu ấm
bóng non cao đổ
đêm ghì
đợi hình hài mới
vén thì
(Vén thì)
Đó là sự dấn thân của tình yêu chăng? Tác giả tỏ rõ thái độ, tưởng như mơ hồ nhưng trong mạch sóng tình ấy là một sự quyết đoán:
Ngậm gió
thở hơi em nhú trắng
sương
thác bọt
ngày không bọt
cao nguyên áo bay
cạn chén!
(Ngày không bọt)
Và rồi tình yêu trong tâm hồn nữ thi sĩ lại lung linh hình ảnh cụ thể nguyên sơ với một người con gái:
Thèm
Có anh đánh thức
mắt chạm cành hồng bên gối
tin nhắn vỗ về Love you forever
(Hỏi giữa mùa trăng)
Chân thật, ngộ nghĩnh, thông minh và mạnh mẽ trong tình yêu, tác giả còn bộc lộ đây đó nỗi hoài nghi với chính tình yêu khi gặp sóng gió và đổ vỡ:
Tình yêu cấy
rủi may
(Khát)
Ngay cả trong mơ, tình yêu cũng có nhiều nét buồn:
Cộng trừ đong đếm đắm say
cửa lòng ban phát chuỗi ngày phù du
Và nỗi đau được khắc họa đến lạ lùng:
Ngờ đâu tình lỡ đa mang
lời sám hối rượt lang thang ngọn buồn
Rồi nữa:
Rưng rưng lá rụng đọa đày
giấc mơ lõm tím biếc ngày hư vô
(Đêm lạ)
Qua nỗi đau, tác giả ví mình như một cánh mỏng của đóa tường vi yếu ớt sau cơn mưa gió bão bùng:
Niềm tin quá đỗi
Ngù ngờ
giọt tan giọt đọng
ngẩn ngơ chỉ mình
Và từ cái ước muốn "xé toạc rủi may" cùng với sự "không thoả hiệp với mùa đông" ấy, tác giả vẫn không thôi hướng tới: "Tri ân ngọn cỏ lông chông/ Giũ sạch bụi trần/ cuộn tròn đau thương theo gió/ Tiếng cười nở trên môi/ Anh trôi về em".
Cho dù đó là một tình yêu đã đi xa: "Yêu mòn mỏi/ nhớ quắt quay/ lẽ nào như gió trăng ngày cuối năm" (Tường vi cánh mỏng).
Đọc "Ngày không bọt", tôi thấy những con chữ của Minh Đan gợi và lạ. Những con chữ như: "vén thì", "ngậm gió", "lơi bơi"… đã tạo ra những nét riêng ẩn chứa sự biểu cảm của nữ thi sĩ.
Minh Đan đã viết thay lời tựa cho tập thơ, rằng: "Trời ban em sương khói/ phận đàn bà khắc khoải/ trái nhu nhú đòi rụng". Đọc thơ Minh Đan, thấy tình yêu đến với nữ thi sĩ thật mong manh. Nó như ngọn lửa bừng cháy mãnh liệt, rồi ra đi một cách đầy nuối tiếc. Sự thật phũ phàng ấy cho dù cay đắng nhưng Minh Đan vẫn thể hiện một tình cảm trân trọng quá khứ.
Bài thơ gọn ghẽ, câu thơ có nội lực, truyền cảm. Giọng thơ trẻ trung, hiện đại. Đó là ấn tượng của người đọc về tập thơ mới của nữ tác giả Minh Đan.
VƯƠNG TÂM