Đơn vị đồng hành
Truy cập: 5,482,914 lượt

Vanvn.vn (Hội Nhà văn Việt Nam): “Phút bù giờ” của Minh Đan với tri âm

Vanvn- Nhà thơ trẻ Minh Đan vừa ra mắt tập thơ mới “Phút bù giờ” do Nhà xuất bản Hội Nhà văn ấn hành quý IV-2021. Đây là tác phẩm thơ in riêng thứ 4 và là “đứa con tinh thần” thứ 7 của tác giả. Tập thơ gồm 5 chương: Khâu múi nhớ; Phố trôi; Ghi chép vụn vặt mùa Covid; Nước mắt xé trời và Lương tâm cô đơn. Ngay khi vừa ra mắt, hơn 200 bản sách đã được đặt mua trên trang FB Lọ Lem Đất Võ. Tác giả cho biết, toàn bộ doanh thu từ việc phát hành sách, sẽ được gây quỹ để trao tặng học bổng cho trẻ em nghèo hiếu học tại quê nhà đất võ Tây Sơn, Bình Định.

 

 

Vanvn.vn trân trọng giới thiệu chia sẻ của một số nhà văn, nhà thơ về tập thơ “Phút bù giờ”.

PHÚT BÙ GIỜ – CHO MỖI NGƯỜI!

Hóa ra sinh ra ở trên đời, con người ta không chỉ sống cho mình, cho riêng mình, cho một mình mình, vui hay buồn, thành công hay thất bại, ấm hay lạnh, đói hay no, nước mắt hay nụ cười, cứ tưởng là đời mình chỉ là như thế, cao hoặc thấp, trắng hoặc đen, bình thường hay phi thường, trọn một đời người, rồi nhắm mắt, tưởng là xong, tưởng chỉ cần có thế, bao gọn suốt một đời mình, như một trận đấu, có tiến có lùi, có ngã có đứng, có khóc có cười, rồi cũng xong một trận đấu.

Tôi hiểu Minh Đan, tác giả của tập thơ này còn muốn nói đến chuyện khác, ngoài em, ngoài ngõ nhà, ngoài tầm mắt, ngoài khuôn định, ngoài vòng tròn của một đời người, ngoài mình, chỉ vài phút ngoài mình thôi, như là PHÚT BÙ GIỜ, nhưng nó là Người, là tâm tính, là trái tim rung cảm, là sự chia sẻ, là những cộng và trừ từ em đến ai đó, đến ai đó nữa, thành thế giới bé nhỏ, thành thế giới lớn lao, thành nhân loại.

Tôi hiểu em, tác giả của tập thơ này, viết ra từng bài, cảm xúc từng bước đi, ánh nhìn… ngoài em. Thơ phải viết trước hết cho mình, rồi viết cho người, rồi viết cho cả cuộc đời này, đó là thơ lớn từ một trái tim xúc cảm lớn nhưng được nâng niu và nuôi nấng ở một trái tim bé nhỏ, mong manh, dằn vặt, hờn dỗi với nhịp sống, với gió mây, với phận người quanh mình qua từng bước đi đủ để thấm, đủ để cảm, đủ để đau, đủ để hạnh phúc.

Tôi hiểu em, phút bù giờ cần thiết cho em, cho mỗi người, cho chúng ta, để trách nhiệm hơn với cả cuộc đời mình, với cuộc sống mà mình đang có mặt.

NGUYỄN QUANG VINH

*****

NHỮNG CON CHỮ KHÔNG LẨN TRỐN

Trước tập thơ “Phút bù giờ”, tôi đọc ngấu nghiến… vì sợ hết phút bù giờ ngắn ngủi! Với Minh Đan trong tập thơ này, nàng (rất thật nữ tính) muốn chia sẻ với bạn đọc sự lựa chọn khắc nghiệt của mình trước sự dồn đẩy của cảm xúc và lý trí chăng?

Minh Đan đã hướng sự suy tưởng của mình đến thân phận con người. Nhà thơ chiêm nghiệm, trăn trở với nhiều “nỗi đời” đã, đang hiện hữu trước cuộc sống đến tận phút bù giờ… khắc nghiệt.

Thật đáng suy ngẫm cùng trăn trở với nhà thơ Minh Đan qua tập thơ “Phút bù giờ” mà chính tác giả đã thố lộ: Hy sinh “cái tôi” để đến được đích cuối cùng là SỰ THẬT phải chiến thắng”.

TRẦN THẾ VINH

*****

THƠ MINH ĐAN HONG KHÔ ĐƯỢC TÌNH NGƯỜI!

Nói về dấu ấn, giọng thơ Minh Đan qua tập thơ này, có thể thấy rõ rằng thơ Minh Đan có chất riêng, là điều đáng quý nhất ở người làm thơ. Từ đó tạo được ấn tượng để người ta đọc kỹ, nhớ lâu, in sâu trong tâm thức.

Là người trẻ, Minh Đan cũng làm thơ về tình yêu. Có nhiều bài thơ tình rất hay, rất duyên dáng, rất bản lĩnh và rất đáng đọc trong tập thơ này. Song vẫn còn một mảng thơ thế sự lại khá thành công.

Người đọc nhớ Minh Đan xinh xắn ở ngoài đời và trong thơ, song cũng là một Minh Đan thẳng tưng và gai góc.

Ngòi bút của Minh Đan đi thẳng vào những vấn đề của xã hội, từ người mẹ đơn thân: “Em rửa cơn buồn bằng thứ mùi đàn bà phá giá/Nước mắt ứa nhựa thân xanh/ Đếm tháng ngày méo tròn dằng dặc/ Vui nụ cười trẻ thơ”; Đó là Phố trôi Minh Đan viết tặng cho những trẻ em đường phố: Lang thang phố/ Đội nắng mưa/ Phơi thân hiến xác/ Giữa mùa muỗi ong/ Công viên gác ngủ xoay vòng/ Tấm áo muôn mảnh/ Chạy rong lả người; Đó là những bài thơ Minh Đan viết cho miền Trung dấu yêu đang oằn mình trong bão lũ: “Nước mênh mông ngơ ngác tang thương”; Và dĩ nhiên không thể thiếu những vần thơ về đại dịch Covid-19. Đại dịch đã làm thay đổi nhân loại, thay đổi tư duy, thay đổi cách sống của con người. Qua đại dịch cũng đọng lại những nhận thức mới, nhưng Minh Đan viết rằng: “Điều hạnh phúc/ là giữ được tiếng Người/ Vươn thẳng mà đi”. Hay là: “Chiếc khẩu trang đắt sô nổi bật/ Câu thơ tôi như ống kính được mùa”.

Tập thơ này cũng đầy ắp những tự sự về đời sống, về những dằn vặt lương tâm, lay tỉnh sự thiện lương trong mỗi con người: “Điều ước bao giờ hóa thật/ Khi lòng người đầy túi tham?”.

Điều dễ thấy là thơ Minh Đan luôn luôn có lửa. Ngọn lửa đó đốt cháy những xấu xa tệ bạc giữa đời, thì nó cũng ấm áp, hong khô được tình người. Trong đời thường, Minh Đan cùng nhiều bạn bè từ tâm đi làm thiện nguyện. Cả những ngày dịch covid-19 vừa rồi, Minh Đan dấn thân đến với những mảnh đời cần giúp đỡ. Từ cuộc đời đi tự nhiên vào thơ qua những thủ pháp nghệ thuật thì Minh Đan đã làm chủ được kỹ thuật thơ, ý tứ cô đọng, ngôn từ súc tích, thi ảnh mới lạ. Từ đó thơ của Minh Đan hay và đẹp. Những nỗi đau trong thơ Minh Đan cũng hắt lên cái đẹp của “nỗi người”.

Cái đẹp xuất phát từ tâm thế nhập cuộc, từ những tấm lòng tốt gặp nhau, xoa dịu nỗi đau giúp cho người ta bớt nhọc nhằn. Minh Đan từng nói rằng sống để cho đời đẹp, sống để thấy đời người là một điều kỳ diệu, sống để học cách làm người. Đó là gì nếu không phải là tấm lòng lành lấp lánh: “Ước mỗi bản thảo gói được nắm xôi niềm tin của ngày mai/ Thả vào ngón tay em hạt đơm nóng hổi”…

BÙI PHAN THẢO

*****

ĐỂ MAI SAU BẤT CHỢT…

“Phút bù giờ” là những trăn trở hóa thành tiếng thở dài của tác giả, được chính Minh Đan xâu thành chuỗi bằng những con chữ thật buồn. Với ai đó là sự bất lực khi phải nghe, phải thấy bao câu chuyện buồn-không-nói-được, nhưng với nhà thơ, chị không lướt qua rồi bỏ trôi vào quên lãng mà lưu giữ lại cho mình, cho người yêu thơ… Để mai sau, bất chợt đâu đó có người còn nhắc nhớ về cuộc đời, về con người, về tình yêu… của những tháng ngày đã qua…

BÙI NGUYỄN TRƯỜNG KIÊN

Top