Với nhà thơ Lò Ngân Sủn, là ám ảnh lạ lùng về ma lực hấp dẫn của người đẹp; với Đỗ Trung Quân là nỗi niềm khi đang yêu và anh "phát hiện" thú vị rằng khi yêu, mọi đàn ông đều sợ... người yêu của mình ốm; với Lê Minh Quốc là sự ca ngợi khi phái đẹp thực hiện thiên chức làm mẹ; Nhưng với Minh Đan, đẹp xấu không quan trọng bởi sức hút của người phụ nữ đến từ tâm hồn và Thị Nở cũng có quyền ngước lên cao kiêu hãnh như bất kỳ phái đẹp nào.
(Ảnh chỉ mang tính minh họa)
NGƯỜI ĐẸP
Người đẹp trông như tuyết
Chạm vào lại thấy nóng
Người đẹp trông như lửa
Sờ vào lại thấy mát
Người không khát- Nhìn thấy người đẹp cũng khát
Người không đói- Nhìn thấy người đẹp cũng đói
Người muốn chết- Gặp người đẹp lại không muốn chết nữa
Ơ!
Người đẹp là ước mơ
Treo trước mắt mọi người
LÒ NGÂN SỦN
* * *
ĐỌC LẠI SHAKESPEARE
Cả thế giới đều biết
Cuối cùng thì chàng đã chết
Cái chết không làm chàng run sợ
Chẳng có gì quật ngã nổi chàng
Cả những nhát gươm hằn thù sau lưng hay đối mặt
Chỉ một điều duy nhất
Buộc chàng lên ngựa lúc nửa đêm
Phóng vụt qua bóng tối
Vượt mọi tường cao
Đêm ấy...
Gã người hầu cấp báo
Juliette ốm đau
Mọi Roméo trên đời đều run sợ
Khi người yêu ốm đau.
ĐỖ TRUNG QUÂN
* * *
VẺ ĐẸP
Không gì đẹp bằng người đàn bà bụng chửa dạ mang
Từ đây có một trái đất của riêng nàng
Được đặt bình yên tại nơi thánh thiện
Nàng cao quý mỉm cười mãn nguyện
Gìn giữ cho riêng mình
Một hành tinh
Một bình minh
Đặt tên là Sự Sống
Cây sẽ ra hoa như trùng dương đem về tiếng sóng
Nàng đem đến cho tôi hình bóng
Của chính tôi
Áp tai nghe sự sống đã sinh sôi
Trái đất lớn dần thiên thần cựa quậy
Tôi thấy chính máu tôi đang chảy
Vĩnh viễn trong thân xác của nàng
Tôi nghe từng bước chân tôi đang nhảy
Trong nỗi đau êm ái của nàng
Niềm vui nào đã dạy tôi hân hoan hạnh
Phúc nào đang dỗ tôi biết khóc
Trái đất nhỏ nhoi tinh khôi như viên ngọc
Chói ngời cõi tâm linh
Tôi biết ơn nàng gìn giữ cho tôi một hành tinh
LÊ MINH QUỐC
* * *
THỊ NỞ VÙNG LÊN
Em biết đời anh không thiếu những hoa khôi hoa hậu
Những chân dài thắt đáy lưng ong
Ngực– eo – mông gợi cảm ba vòng
Cong– uốn – lượn thành trì xiêu vẹo
Những chớp mắt cháy một vùng biên ải
Những nụ cười sấm sét cũng nở hoa
Hờn ghen được không?
Có gã khờ yêu em như thơ
Lưng em ngắn, anh bảo: siêng năng làm bếp
Chân em thấp, anh nhủ: xinh như trái bắp
Tay em tròn, anh hồn nhiên: cà pháo dậy thì
Em hạnh phúc không?
Lò gạch cũ cổ tích hiện lên
Bát cháo hành mang tên Thị Nở
Kiêu hãnh mặc đời ghẹo trêu xấu hổ
Hôm nay em ngước lên cao.
Sài Gòn, 8.3
MINH ĐAN