Hoa Níp tên thật là Trần Quang Minh Giảng (1985 - 2016), có một giọng thơ thật trẻ và mới lạ với những suy tưởng nhân sinh khá độc đáo và ám ảnh về thế gian này...
BỨC TRANH VẼ CƠN MƯA
1. Đường cọ thứ nhất
Tôi vẽ mùi của cơn mưa.
Chiếc mũi tôi hốt nhiên nhạy như mũi của người đi biển,
Có khả năng ngửi được mùi của cơn mưa đang tới từ xa
Vì thế trong những đêm trung tuần tháng Mười chật chội
Tôi vẫn hoan hỉ với ý nghĩ về một cơn mưa tươi mới.
2. Đường cọ thứ hai
Tôi vẽ một cơn gió nhẹ.
Làn da tôi đột nhiên mẩn cảm như làn da rám nắng của người đi biển
Chỉ một làn gió nhẹ cũng đủ dự báo một cơn mưa đang tới từ ngoài khơi.
3. Đường cọ thứ ba
Tôi vẽ tiếng kêu eng éc.
Lỗ tai tôi bỗng nhiên thính như tai của người đi biển
Chỉ một tiếng kêu eng éc của loài chim biển cũng đủ dự báo ngoài khơi đang bão táp ầm ầm.
4. Đường cọ cuối cùng
Hai tay tôi luống cuống.
Chỉ hai mắt tôi an nhiên như mắt của người trần tục
Không sao thấy một sự đổi thay nào trong bố cục
Không có cơn mưa nào đang tới trong bức tranh vẽ cơn mưa.
15.10.2012
NHỮNG NGUY CƠ CỦA CHÚNG TA
Dù bạn đang là thường dân hay tổng thống
Bạn đều có khả năng bị sâu răng, ngay cả khi bạn chăm chỉ làm sạch chúng mỗi ngày
Bởi vì đâu đó vốn vẫn tiềm ẩn những nguy cơ
Dù bạn đang là thường dân hay quan chức
Bạn đều có khả năng mắc bệnh ung thư quái ác, trong lúc y học chưa hiểu được cặn kẽ cơ chế gây bệnh
Ai có thể khẳng định trong cơ thể khoẻ mạnh của mình không tiềm ẩn những nguy cơ
Dù bạn đang là thường dân hay chính khách
Bạn vẫn có khả năng bỏ vợ bỏ chồng để chạy theo ai khác
Bởi vì trái tim luôn tiềm ẩn nguy cơ mất kiểm soát
Rốt cục, dù bạn đang là người tử tế hay kẻ xấu
Bạn vẫn luôn có khả năng trở nên giống như người kia
Vì con người vẫn luôn tiềm ẩn những nguy cơ trở thành ai khác.
15.10.2012
MẶT NẠ
Khi họ mang cặp kính đen che hai con mắt
chẳng ai biết họ là điệp viên hay vệ sỹ
Khi họ khoác lên mình bộ veston phẳng lỳ,
chẳng ai biết họ là doanh nhân hay chính khách
Khi họ ngồi trong một chiếc Cadillac
chẳng ai biết họ là mafia hay doanh nhân
Khi họ mang một bộ dạng bất cần
chẳng ai biết họ là nhà thơ hay gã hành khất
Khi họ bước trên đường với tấm khiên cưng xấc
chẳng ai biết họ là tri thức hay ma-cô …
Cặp kính đen, bộ veston, chiếc Cadillac, bộ dạng bất cần, tấm khiên cưng xấc,… là những chiếc mặt nạ họ vẫn đeo
hàng ngày
có người còn đeo chúng cả đời mà không mỏi mệt
Họ khoái trá khi lừa được người khác
và tự sướng khi che dấu được bản thân mình
Còn bạn thì sao?
Bạn đang đeo chiếc mặt nạ gì?
15.10.2012
GỬI MỘT NHÀ THƠ
Sau một đêm bão giông dài bao ma mị
Sớm nay ra đường
Thấy ngọn cỏ buồn buồn
Không khí hốt nhiên ảm đạm
Nghe có chút gì đó thê thảm
Ngọn gió sớm nay không thổi về những tinh khôi như gió hôm trước.
Trăng giêng hôm qua không tỏ rạng như trăng trung thu hôm rồi.
Đọc lại câu thơ, thấy buồn thương cho PH một mình cất tiếng cô lẻ, nỉ non.
Hà cớ gì phải như thế PH ơi?
Hãy yên giấc, yên ghế, yên tĩnh, yên lòng, mà nghe quá khứ vọng lại một chút yên bình.
Hãy cùng mơ tưởng về ánh bình minh.
Kính!
16.10.2012
PHẬT & TÔI
Tôi dùng một ngày công thả đôi chim phóng sinh.
Không có nghĩa tôi ban ơn huệ gì cho chúng.
Chỉ đơn giản tôi thích cái ý nghĩ về những đôi cánh tự do bay lượn.
Và dĩ nhiên, tôi là bằng hữu của chim trời.
Tôi dùng một tuần công mua bể cá thủy sinh.
Không có nghĩa tôi là ông chủ của chúng.
Chỉ đơn giản vì tôi thích ngắm nhìn chúng thong dong bơi lội.
Và dĩ nhiên, tôi là bằng hữu của cá nước.
Tôi dùng một tháng công mua cái cây cổ thụ vừa bị đánh bật gốc và đang trên đường áp giải từ rừng già về phố.
Không có nghĩa tôi là ông chủ của cây cổ thụ đó.
Chỉ đơn giản tôi kính trọng vạn vật lớn lao vĩ đại hơn mình.
Và dĩ nhiên, tôi là bằng hữu của cánh rừng nguyên sinh.
Tôi dùng một năm công mua tượng Phật bằng đá nguyên khối to nặng.
Không có nghĩa tôi muốn nhờ vả gì vào đấng quyền năng.
Chỉ đơn giản tôi thích ngắm nhìn Ngài mỗi sớm mai thức dậy.
Và dĩ nhiên, Ngài không là bằng hữu của tôi.
Phật không kết bằng hữu với con người.
Phật là tấm gương tôi soi tôi từng ngày.
16.11.2012
HOA NÍP